Dung Nguyệt vừa dùng bữa sáng, ăn một ít cải củ xào thanh đạm, thêm một chén cháo trắng loãng, cuối cùng còn lót bụng bằng hai miếng bánh dầu thực vật.

Không ăn thì không được. Nếu không ăn, bụng sẽ đói cồn cào, mà đói thì thật khó chịu. Nàng vốn không phải người quá sợ khổ, dù xuyên không đến nơi này, chịu thiếu thốn nhiều cũng chẳng sao, nhưng nếu bụng không được no thì làm sao sống nổi?

Đã có nhiều lần, nửa đêm tỉnh giấc, Dung Nguyệt nghe rõ tiếng bụng mình réo ầm ĩ, lộc cộc như tiếng trống đêm. Cảm giác ấy, chỉ ai từng chịu đói mới hiểu được.

Dù vậy, sống ở nơi này hai, ba tháng, nàng cũng ít nhiều hiểu ra một chuyện: muốn ăn ngon hơn, muốn sống tốt hơn, thì phải tìm cách thăng chức, tăng vị phần.

Chẳng hạn, nếu lên được vị trí cao hơn, sẽ có dầu mè, tương ngọt, đậu phụ, đường trắng, giấm, và cà tím để ăn. Nhưng với thân phận hiện tại của nàng, ngay cả những thứ bình thường như đậu phụ hay cà tím, nàng cũng chẳng có tư cách mà động tới.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play