Đêm đầu tiên sau khi sống lại, Ngôn Hoan ngủ rất ngon. Ban đầu cậu ngồi trên sofa chờ cha mẹ về nhà, nhưng có lẽ vì khóc quá mệt, cậu thiếp đi lúc nào không hay, một đêm không mộng mị. Khi mở mắt ra đã là sáng hôm sau, tỉnh dậy trong chính phòng ngủ của mình.

Ngôn Hoan để mặc đầu óc quay cuồng một hồi lâu rồi như chợt hiểu ra điều gì, vội vàng lao ra khỏi phòng, chạy xuống cầu thang.

Tối qua, sau khi tham dự dạ hội từ thiện về, Ngôn Triết Nam và Dương Hân thấy con trai ngủ gục trên sofa, không còn cách nào khác đành bế cậu về phòng.

Sáng nay, Ngôn Hoan vẫn mặc đồ ngủ, chưa kịp rửa mặt đã hấp tấp chạy vào phòng ăn. Ngôn Triết Nam vốn luôn coi trọng lễ nghi và sự giáo dưỡng của con cái, tỏ vẻ không hài lòng: “Tiểu Hoan, sao lại mặc đồ ngủ xuống nhà như vậy.”

Ngôn Hoan chỉ đứng yên bất động, nhìn chằm chằm vào cha mẹ, sợ chỉ cần chớp mắt thôi thì họ sẽ biến mất, hoặc lại hóa thành những thi thể lạnh lẽo mà cậu từng phải đến nhận sau vụ tai nạn giao thông.

“Tiểu Hoan, con sao thế?” Dương Hân cảm thấy con trai hôm nay có gì đó không bình thường, ánh mắt nhìn bà và chồng đầy cảm xúc sâu đậm.

Ngôn Hoan vội cúi đầu chớp mắt, không để nước mắt trào ra khỏi khóe mi, “Không có gì đâu ạ, chỉ là con nhớ cha mẹ thôi.” Cậu cười tươi, bước tới ôm chầm lấy cha mẹ thật chặt.

“Con đi rửa mặt, lập tức xuống ăn sáng.”

Ngôn Triết Nam nhìn con trai lon ton chạy đi mà không khỏi thắc mắc. Rõ ràng ngày nào cũng gặp, sao hôm nay Ngôn Hoan lại trở nên cảm xúc như thế?

Dương Hân mỉm cười mãn nguyện. Con trai luôn hiểu chuyện, giờ lại còn biết làm nũng, bà cảm thấy rất vui.

Trên bàn ăn của nhà họ Ngôn xưa nay ít khi có lời qua tiếng lại. Ngôn Triết Nam đọc báo kinh tế buổi sáng, Dương Hân thì đọc bản tin Thế giới buổi sớm. Ngôn Hoan hết nhìn cha lại nhìn mẹ, khóe miệng cười tươi đến mức không giấu nổi, cuối cùng mới cắm cúi ăn ngấu nghiến.

Cả ngày chủ nhật, Ngôn Hoan cứ quấn lấy cha mẹ không rời, khiến Ngôn Triết Nam và Dương Hân dở khóc dở cười. Cuối cùng phải dỗ mãi mới lôi được cậu vào phòng ngủ.

Khép cửa lại, Ngôn Hoan ngồi co ro ở cuối giường, trên mặt không còn chút nụ cười nào.

Cha mẹ vẫn y hệt như trong ký ức — nghiêm khắc nhưng luôn yêu thương cậu.

Khi Ngôn Triết Nam và Dương Hân bị xét xử, Ngôn Hoan đã đọc lại hồ sơ, sổ sách, tang chứng vô số lần. Cậu càng muốn chứng minh họ vô tội, lại càng chắc chắn rằng họ có tội.

Khi đó, Ngôn Hoan mới hiểu thế nào là cảm giác trời sập. Những giá trị cha mẹ từng dạy cậu, thế giới mà họ đã xây dựng cho cậu hóa ra đều là giả dối.

Cậu từng khinh thường thủ đoạn của họ, thậm chí ghê tởm sự nhơ bẩn ấy, không muốn đối mặt với Ngôn Triết Nam.

Thế nhưng... với Ngôn Hoan của hiện tại, điều còn sót lại trong ký ức chỉ là cha mẹ yêu thương cậu, là những hình ảnh gia đình hạnh phúc ấm áp như hôm nay.

Ngôn Hoan kéo chăn quấn chặt lấy người. Nếu không thể ngăn được Lâm Tiêu Nhiên báo thù, vậy thì cậu thà tự mình ra tay còn hơn.

Ngôn Hoan có thể chấp nhận việc tập đoàn nhà họ Ngôn phá sản, cha mẹ phải ngồi tù chịu tội, nhưng cậu không thể chấp nhận để Lâm Tiêu Nhiên giết họ. Cậu sẽ không để người thân của mình phải chết như thế.

Lâm Tiêu Nhiên là người có thù tất báo, nhưng cũng rất rõ ràng ân oán. Nếu anh đích thân ra tay, thì không chỉ khiến Ngôn Triết Nam và Dương Hân thân bại danh liệt trước công chúng, mà còn chắc chắn phải lấy máu trả máu.

Vậy nếu là người khác giúp anh đánh đổ tập đoàn nhà họ Ngôn, liệu Lâm Tiêu Nhiên có thể nể mặt ai đó mà tha cho mạng sống của cha mẹ cậu?

Ngôn Hoan cười một cách khó coi, lời Lâm Tiêu Nhiên nói quả thật không sai chút nào. Cậu sợ anh, sợ đến tận xương tủy.

Nỗi đau của kiếp trước khắc sâu trong lòng Ngôn Hoan, luôn nhắc nhở cậu rằng người đàn ông ấy tàn nhẫn và tuyệt tình đến mức nào, bản thân cậu tự biết mình không thể trở thành một người như Lâm Tiêu Nhiên.

Sống lại một lần nữa, điều duy nhất Ngôn Hoan mong muốn là bảo vệ cha mẹ, tránh xa Lâm Tiêu Nhiên, sống một cuộc đời bình lặng cho đến già. Chỉ thế thôi.

Ngôn Hoan cả đêm trằn trọc suy nghĩ, ngồi trên thảm không chợp mắt lấy một giây. Mãi đến khi trời sáng, cậu mới xoa đôi chân tê cứng, vịn vào mép giường đứng dậy. Trong ánh mắt không còn do dự hay giằng xé, như thể chỉ qua một đêm đã trưởng thành.

“Cha, mẹ, chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng, Tiểu Hoan, mau tới ăn sáng nào.”

Ngôn Hoan khẽ gật đầu với Dương Hân rồi ngồi xuống, không động đũa, “Cha, nhờ mẹ Trương, chị Cầm và mấy người khác ra ngoài một lát. Con có chuyện muốn nói riêng với cha mẹ.”

Ngôn Triết Nam đang lật báo, ngước lên nhìn Ngôn Hoan đầy khó hiểu. Con trai ông không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định.

Dương Hân cũng nhận ra điều khác thường, “Tiểu Hoan, có chuyện gì xảy ra sao?”

Ngôn Hoan không đáp, chỉ im lặng chờ đợi.

Ngôn Triết Nam sai người làm trong nhà ra ngoài hết, rồi đập mạnh tờ báo lên bàn, “Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì?”

Ngôn Hoan nhìn thẳng vào mắt cha, từng chữ từng lời dứt khoát, “Nửa năm trước, nội bộ tập đoàn Sầm xảy ra chuyện, cổ phiếu tụt dốc. Tập đoàn nhà họ Ngôn nhân cơ hội thâu tóm, chia nhỏ các nhà máy chi nhánh, mua vào giá rẻ, bán ra giá cao, kiếm lời không ít. Cha còn nhớ không?”

Sắc mặt Ngôn Triết Nam tối sầm lại, Dương Hân cũng đầy bất an.

Thấy cha không trả lời, Ngôn Hoan nói tiếp, “Sau đó cha chỉ thị giám đốc tài chính của Sầm Vạn mang tiền bỏ trốn, còn giả mạo hợp đồng căn cứ do Sầm Vạn ký, rút cạn nguồn vốn khiến Sầm Vạn phá sản. Cũng vì vậy mà ông bà Lâm nhảy lầu tự tử. Cha còn nhớ không?”

Ngôn Triết Nam và Dương Hân sững sờ nhìn con trai, không thể tin được. Nó làm sao biết được chuyện này?! Không đúng, người biết chuyện đều không còn ở thành phố A nữa cơ mà!

Ngôn Triết Nam vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ, bước nhanh về phía Ngôn Hoan, đập mạnh tay lên bàn, “Ai nói cho con những chuyện này?! Con nghe từ đâu?!”

Ngôn Hoan đứng dậy, đối diện với cơn giận dữ của cha mà không hề lùi bước, “Muốn người khác không biết, trừ khi mình đừng làm. Cha dám làm mà không dám nhận...”

“Chát!” Ngôn Triết Nam giơ tay tát mạnh một cái lên mặt Ngôn Hoan.

Ngôn Hoan bị đánh nghiêng đầu, má lập tức đỏ bừng và sưng tấy.

Dương Hân hét lên rồi mới hoàn hồn, lao tới đỡ lấy Ngôn Hoan, lo lắng đến phát hoảng: “Anh đánh con làm gì, có gì thì nói chuyện cho đàng hoàng!”

Ngôn Triết Nam cũng là lần đầu tiên ra tay đánh con trai. Bình thường ông chiều chuộng con hết mực, nhưng lần này Ngôn Hoan thật sự khiến ông nổi giận: “Nói đi! Con nghe mấy lời bậy bạ đó từ đâu! Dựa vào mấy tin đồn thất thiệt để chất vấn cha mình, con học hành đến đâu rồi hả?!”

Ngôn Hoan cười chua chát, động đến khóe môi đau nhói, đành thôi không cười nữa.

“Tin đồn sao? Vậy còn việc cha mẹ lên kế hoạch chiếm đoạt Công trình Thép Kiến Thiết, Gạch men Chu thị, Sản xuất Bảo Luân, Nội thất Lâm Sâm, những chuyện này cũng là tin đồn à?”

Ngôn Triết Nam và Dương Hân tái mặt, Ngôn Hoan vừa nói ra đã khiến cả hai sởn gai ốc.

Ngôn Hoan không thể biết được những chuyện đó, rốt cuộc là ai đã nói cho nó? Người đó có mục đích gì? Nếu những chuyện này lan truyền ra ngoài, cho dù không có bằng chứng cụ thể thì cũng đủ khiến sóng gió nổi lên.

Ngôn Triết Nam lửa giận bốc lên, túm chặt vai Ngôn Hoan gằn giọng hỏi: “Con biết những chuyện đó từ đâu? Nói cho cha biết! Ngôn Hoan, đây không phải chuyện có thể đem ra đùa giỡn, nó liên quan đến sự sống còn của tập đoàn nhà họ Ngôn!”

Dương Hân cũng hoảng hốt, run giọng khuyên: “Tiểu Hoan, con nói cho mẹ biết được không? Nếu những lời này bị người khác truyền đi sẽ rắc rối to đấy.”

Ngôn Hoan bất lực hít một hơi thật sâu: “Không ai nói cho con cả. Tin hay không tùy cha mẹ, dù hỏi thêm bao nhiêu lần, con cũng chỉ có một câu trả lời như vậy.”

“Hay lắm, hay lắm! Giỏi thật đấy!” Ngôn Triết Nam lảo đảo lùi về sau hai bước, ngồi phịch xuống ghế, cả gương mặt đỏ bừng vì tức giận. Dương Hân vội vàng rót cho ông một ly nước.

“Cha, mẹ, cha mẹ định sống cả đời trong sợ hãi vì sợ bị bại lộ sao? Sống một đời mà không thể yên lòng được sao?” Ngôn Hoan "phịch" một tiếng quỳ xuống sàn, tha thiết cầu xin: “Tự thú đi, cha mẹ, hãy tự thú đi.”

Ngôn Triết Nam giận tím mặt, đứng phắt dậy định tát thêm cái nữa, may mà Dương Hân nhanh tay ngăn lại. Bà vừa khóc vừa hét: “Đừng đánh con nữa! Anh mà đánh thêm lần nữa thì đừng trách tôi!”

Ngôn Triết Nam trừng mắt nhìn Dương Hân, cuối cùng cũng đành chịu thua, bỏ tay xuống.

“Hừ, tự thú? Là Cha bao bọc con quá kỹ nên giờ con mới mơ mộng viển vông thế này đúng không?” Ngôn Triết Nam cười lạnh thay vì nổi giận: “Con tưởng trên đời này chỉ mình cha làm vậy sao? Thương trường là chiến trường, không tàn nhẫn thì sẽ bị nuốt chửng. Nếu cha không ra tay trước, người khác cũng sẽ ra tay với cha thôi. Con nghĩ đến lúc đó họ có cảm thấy cắn rứt lương tâm không?”

“Con biết, thế giới này không chỉ có trắng và đen, mà còn có xám nữa.” Không ai hiểu rõ điều này hơn Ngôn Hoan ở kiếp trước.

“Nếu là trước kia, khi con phát hiện ra những chuyện đó, con có thể lựa chọn thỏa hiệp. Vì cha là cha của con, và đó là quy tắc sinh tồn trong thế giới của cha. Con thậm chí còn có thể nối nghiệp công ty theo cách của cha, nhưng... nhưng hiện tại con thấy không đáng. Thật sự là không đáng...”

Ngôn Hoan vốn không phải người có tinh thần chính nghĩa cao cả, cũng không thích xen vào chuyện người khác. Ngôn Hoan của trước kia có lẽ vì cha mẹ, vì tập đoàn nhà họ Ngôn mà che giấu mọi chuyện. Có lẽ khi kế thừa công ty, cậu cũng sẽ trở thành người giống như Ngôn Triết Nam.

Nhưng có tiền, có sự nghiệp, có địa vị thì được gì chứ? Khi tập đoàn nhà họ Ngôn phá sản, những kẻ từng xu nịnh, tâng bốc đều đổ xô đến xem trò vui. Những giám đốc, quan chức từng thân thiết với cha mẹ suốt mười mấy năm, đừng nói là giúp đỡ, chỉ cần không tranh nhau xâu xé tài sản của nhà họ Ngôn đã là may mắn lắm rồi. Còn những người từng bị tập đoàn họ Ngôn thâu tóm phi pháp thì chỉ mong cha mẹ cậu chết thảm thêm một chút nữa mới hả dạ.

Từ một ca sĩ nổi tiếng được người người yêu mến, Ngôn Hoan bỗng chốc trở thành đề tài bàn tán sau bữa cơm của thiên hạ. Ai ai cũng nghi ngờ cậu dựa vào thủ đoạn như cha mẹ để trèo cao, kiếm tiền phi nghĩa, lời đồn thổi khó nghe không kể xiết.

Ngôn Hoan chỉ cảm thấy... không đáng. Làm tổn thương người khác, vi phạm pháp luật để leo lên đỉnh cao, đến cuối cùng lại ngã đau, ngã thảm. Tiền bạc danh vọng tiêu tan còn nhanh hơn bong bóng xà phòng, đến một người thật lòng bên cạnh cũng không có, chỉ còn lại sự cắn rứt của lương tâm.

Ngôn Hoan thấy không đáng, thế giới thượng lưu phù phiếm đó không đáng để cậu phải bán rẻ lương tâm để leo lên.

“Hừ! Không đáng?” Ngôn Triết Nam cười lạnh một tiếng, “Mày từ nhỏ đã ngậm thìa vàng mà sinh ra, cha mẹ mày nâng mày như trứng, hứng như hoa! Mày tưởng đồ ăn, quần áo, đồ dùng của mày từ đâu mà có? Mỗi món đều là tiền tao cực khổ kiếm được, một món thôi cũng đủ cho nhà thường dân ăn vài tháng!”

Hôm nay Ngôn Triết Nam thật sự bị đứa con trai không hiểu chuyện này chọc tức đến phát điên, “Mày chưa từng nghèo nên không biết tiền quan trọng thế nào, có phải bắt mày sống khổ một thời gian mày mới tỉnh ngộ được không?!”

“Đúng, từ trước tới giờ con đều sống nhờ tiền của cha mẹ.” Ngôn Hoan đã lường trước được Ngôn Triết Nam sẽ nói vậy, cậu thẳng người, nhìn cha mình đầy nghiêm túc, “Nếu cha mẹ đã không muốn buông bỏ tất cả để tự thú, thì bắt đầu từ hôm nay, con sẽ không dùng đến một đồng nào nữa. Con sẽ rời khỏi nhà họ Ngôn.”

Câu nói vừa dứt, Ngôn Triết Nam và Dương Hân lập tức sững sờ. Họ cứ nghĩ con trai chỉ vì lương thiện, vì cảm tính mà nổi nóng, đánh chửi vài câu là qua, ai ngờ lại muốn rời khỏi nhà!

Ngôn Triết Nam đập bàn, chỉ tay vào mặt Ngôn Hoan quát lớn: “Thằng con bất hiếu! Cút! Cút ngay cho tao! Có chết đói ngoài đường tao cũng mặc xác mày!”

Ngôn Hoan đau lòng tột độ, “Cha, mẹ, cảm ơn hai người đã nuôi nấng con. Con bất hiếu, không thể ở bên cạnh cha mẹ được nữa.” Cậu kìm nước mắt, dập đầu một cái, rồi vịn chân đứng dậy.

Ngôn Triết Nam mặt mày u ám, im lặng không nói gì. Dương Hân thì nước mắt giàn giụa, “Đi đâu mà đi! Mẹ không cho con đi! Con là con trai của mẹ!”

“Để nó đi! Tao, Ngôn Triết Nam, không có đứa con như vậy!”

Ngôn Triết Nam vẫn đang trong cơn giận, còn Dương Hân thì kéo tay con trai không buông.

Ngôn Hoan không nỡ nhìn mẹ khóc đến đau lòng, cắn răng nói: “Mẹ, nếu con còn ở nhà họ Ngôn, thì con không thể nhắm mắt làm ngơ trước những việc cha mẹ đã làm. Con ra ngoài sẽ không nói bậy gì đâu... mẹ để con đi đi.”

Ngôn Triết Nam nghe vậy thì giận đến run người, chộp ngay cái ly bên cạnh ném xuống chân Ngôn Hoan, làm Dương Hân giật mình buông tay.

Ngôn Triết Nam lập tức túm lấy tay Ngôn Hoan, lôi người lên lầu. Dù Ngôn Hoan giãy giụa thế nào cũng không thoát được, cho tới khi bị đẩy vào phòng ngủ, rồi khóa trái cửa lại.

“Cha! Mẹ! Mở cửa cho con!” Dù Ngôn Hoan có đập cửa thế nào cũng không có ai trả lời.

Ngôn Hoan ngồi tựa lưng vào cửa, ngẩng đầu nhắm mắt lại, rất lâu vẫn không nhúc nhích.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play