Trung đội trưởng Tôn thực sự không phải là bí thư đại đội và đại đội trưởng bên dưới, mà là cán bộ của Đảng ủy công xã khác.
Anh ta tên là Tôn Liên Thành, dáng người cao gầy, mũi khoằm, đôi mắt hung dữ như chim ưng, anh ta giật lại cái chổi từ Ngô Mỹ Anh, quở mắng: “Làm gì thế?”
Anh ta vứt cái chổi đi, liếc nhìn tất cả mọi người, một khí thế hung dữ lướt qua khiến cho những phụ nữ nhát gan đều thụt lùi về sau.
Nhưng Ngô Mỹ Anh lại không sợ, cô ta đứng ra ngoài. Căn nhà chỉ có hai phòng, dỡ bỏ thì phải sống ở đâu?
Tôn Liên Thành gầy guộc, vung bàn tay to lớn, những ngón tay khô như que củi vì quanh năm hút thuốc hun đen, anh ta quát to: “Bộ chỉ huy nói rồi, trong tháng mười nhất định phải phóng một vệ tinh lớn luyện sắt thép. Cần phải một ngày hơn một ngàn tấn, không có năm trăm lò cao bằng đất thì căn bản không luyện ra được nên cần phải thu đá xây nộp lên. Nếu không nộp thì chính là không ủng hộ Đại nhảy vọt, khinh thường cờ đỏ ba mặt.”
Ngô Mỹ Anh quát: “Luyện sắt thép thì không cho ở nữa sao?”
Tôn Liên Thành lạnh lùng nói: “Ai không cho ở rồi? Chẳng phải trong thông có rất nhiều căn nhà hay sao? Đến nhà đội, nhà hàng xóm vẫn có thể ở được. Trong thôn có trường học, trực tiếp nhường lại sân cho học sinh ở thì người ta cũng không có ý kiến gì cả, sao các người lại trở nên đặc biệt như thế?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT