Khi Văn Thế đến đồn cảnh sát thì đã trễ mất, người đi trà nguội, chẳng còn một bóng trẻ con nào. Cậu hỏi số 1: "Cá nhỏ đâu rồi?"
“Đợi tôi tra sách đã.” Số 1 bắt đầu tra cứu nguyên tác, cố tìm manh mối.
“Có rồi! Nguyên tác nói mẹ của Dư Âm ra tù năm cậu ta 11 tuổi, đón cậu ta từ trại mồ côi về. Tính ra thì hình như chính là lúc này.”
Số 1 còn càu nhàu: "Tôi đã bảo mà, đâu cần mạo hiểm lớn thế, chúng ta chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là được, cứ an toàn chờ đến khi mẹ cậu ta tới đón về nhà..."  
"Im đi, tôi thấy mình không làm sai, cứu ai chẳng là cứu, mấy đứa trẻ khác không đáng được cứu hay sao?" Văn Thế càm ràm, "Nên cậu chỉ là cái máy muốn hoàn thành nhiệm vụ, không hiểu được tình cảm phức tạp của con người bọn tôi."  
Số 1 bối rối, nó nói sai chỗ nào? Theo chỉ dẫn chương trình của nó, rõ ràng hoàn thành nhiệm vụ là quan trọng nhất!  
Nhưng việc cấp bách bây giờ vẫn là tìm mục tiêu nhiệm vụ, Dư Âm đã biến mất, mọi thứ khác đều vô nghĩa. "Tôi sẽ lén tra hồ sơ cảnh sát, xem mẹ cậu ta ở đâu."  

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play