Lần đầu tiên trong đời cậu lúng túng, lại lúng túng vào đúng lúc không nên lúng túng nhất.
Tề Liễm có phần uể oải.
Những lời chưa nói ra luôn khiến người ta cứ mãi suy nghĩ, nếu như nói ra được thì sẽ thế nào.
Vì vậy cậu không ngừng tìm kiếm cơ hội, nhưng lại chẳng có cơ hội nào phù hợp.
Thực sự là không có cơ hội để nói, những lời này nghe có vẻ nghiêm túc, nặng nề, nhưng cậu lại không muốn làm cho chúng trở nên không nghiêm túc, không nặng nề, chỉ là một câu bình thường "Tôi là fan của cô", nếu không thể cho Tần Vưu biết cậu thực sự thích cô chứ không phải nhân vật của cô, cậu thà cô không biết.
Nhưng cậu vẫn rất buồn bực, hai tháng trời! Đầy hai tháng! Kỹ năng giao tiếp của cậu như bị trục trặc vậy, hai tháng đủ để cậu thân thiết với bất kỳ ai đến mức có thể mặc chung một chiếc quần, nhưng lại không đủ để cậu nói với Tần Vưu những lời ngoài "Chào buổi sáng", "Chào buổi chiều", "Chào buổi tối", "Ăn cơm chưa", "Ăn gì", "Được rồi".
Khi bộ phim "Xem Như Một Câu Chuyện Tình" đóng máy, cậu bắt đầu tự an ủi mình, ít nhất đã gặp Tần Vưu rồi, cô giống hệt như trong tưởng tượng của cậu, hơn nữa, bây giờ họ đã có cảnh diễn chung, dù sau này cậu không bao giờ gặp được Tần Vưu nữa, thì cũng có một bộ phim để mãi nhớ về.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT