Tần Vưu nhịn đau rời khỏi phòng vệ sinh, trở lại phòng khách.
Cô mở tủ lạnh ra, tuỳ tiện cầm một miếng bánh mì bỏ vào miệng, sau đó đi tới bên giường cầm điện thoại di động của nguyên chủ lên, cuối cùng ngồi trước bàn đọc sách của nguyên chủ.
Nguyên chủ rất ít khi dùng máy vi tính, về cơ bản chỉ cần là việc có thể giải quyết bằng điện thoại di động thì cô ấy sẽ dùng điện thoại, đây có lẽ cũng là thói quen bình thường của tuổi trẻ, nhưng mà cô ấy vẫn có máy tính, tuy trông hoa hoè rất không thực tế, nhưng vì đắt nên thật ra cấu hình cũng không tệ lắm.
Tần Vưu mở máy tính xách tay ra, tìm trong ngăn kéo của đối phương nửa ngày mới ra một sợi cáp nối, kết nối với điện thoại di động của nguyên chủ.
Sau đó cô bắt đầu khôi phục lại lịch sử trò chuyện Wechat của nguyên chủ.
Nói thật, nói cô lạnh lùng vô tình cũng được, cho dù cô dùng góc nhìn ngôi thứ nhất xem hết những chuyện bi thảm mà nguyên chủ đã từng trải qua, cô cũng rất khó để thương cảm đối phương.
Nguyên chủ sở hữu vẻ đẹp mà cô không cách nào tưởng tượng được, nhưng lại chôn vùi một cách đơn giản vì một lý do không thể ngu xuẩn hơn.
Huống gì là lý do cô ấy đi tìm cái chết, Tần Vưu chỉ muốn hỏi… cô nghiêm túc sao?
Sợi dây ruy băng nguyên chủ dùng để treo cổ còn là sợi ruy băng dùng để gói quà sinh nhật mà bạn trai tặng cho cô ấy, lúc cô ấy lựa chọn treo cổ bằng sợi ruy băng này, trong lòng thậm chí còn có cảm giác khoái trá khi trả được thù, sau khi anh ta nhìn thấy, liệu có hối hận vì đã đối xử với cô ấy như vậy không? Liệu có sinh ra hổ thẹn không?
Tần Vưu thật sự rất khó để không hỏi, cô thật sự nghiêm túc đấy sao? Như thế này gọi là trả thù người ta sao?
Đương nhiên cô càng muốn hỏi hai người kia, bao gồm nguyên chủ và tên bạn trai thiểu năng của cô ấy rằng, hai người đều bị ngu sao? Sao lại có người thật sự cảm thấy xoá lịch sử trò chuyện Wechat là mất hết thật chứ.
Bọn họ chưa từng nghe câu này sao?
… Mọi thứ trên internet không phải viết ra từ bút chì, mà là từ bút máy, chúng nó không thể nào tẩy đi được, một khi tồn tại là mãi mãi sẽ không biến mất.
Tần Vưu do dự trong chốc lát, vẫn tìm một chút đồ ăn trong tủ lạnh, sau đó bắt đầu lướt xem lịch sử trò chuyện của hai người này.
"Xì."
Những lời tâm tình mục nát vô nghĩa chua chát bên dưới tình cảm sâu đậm kia khiến Tần Vưu không khỏi phì cười, nhưng chứng cứ đã rất đầy đủ rồi, chỉ cần cô muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể khiến dư luận đã lên đến đỉnh điểm đổi hướng tạo nên một trận sóng thần khác.
Nhưng khi cô chọn xong mấy tấm ảnh chụp màn hình buồn nôn nhất, thì tay đột nhiên khựng lại.
Cô chuyển giao diện, nhấn vào… một cuộc trò chuyện khác.
Cuộc trò chuyện giữa nguyên chủ và quản lý của cô ấy.
Cuộc trò chuyện này chắc chắn là phần bị tua nhanh gấp hàng chục lần trong lần chiếu lại ký ức dài đằng đẵng vừa rồi, bởi vì nguyên chủ cũng không quá quan tâm, cũng không có ấn tượng gì sâu sắc, không giống những ký ức liên quan đến bạn trai cô ấy, đều giữ nguyên tốc độ, rõ mồn một khiến Tần Vưu cảm thấy buồn nôn. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Trong cuộc trò chuyện này, quản lý của nguyên chủ nhắc đến một bộ phim mạng, bộ phim này tạm đặt tên là "Thành Phố Không Ngủ", quản lý của cô ấy đề nghị cô ấy xem kịch bản đang rò rỉ một chút, sau đó thử đi giành vai nữ chính, nhưng mà đề nghị này bị nguyên chủ phớt lờ, bởi vì cô ấy cảm thấy đây là phim chiếu mạng, nếu cô ấy đóng thì hơi mất mặt.
Nếu đạo diễn chủ động liên hệ với cô ấy, cô ấy còn có thể cân nhắc một chút, nhưng chủ động tham gia thử vai công khai một bộ phim chiếu mạng, cô ấy không có mặt mũi nào, dù sao thì cô ấy cũng vừa đóng xong một bộ phim thần tượng nổi tiếng, chủ động đi giành một vai trong phim chiếu mạng, hạ thấp thân phận như thế, sau này có lẽ không nhận được vai nào tốt.
Phần ký ức này chiếu cực kỳ nhanh, đến bây giờ Tần Vưu mới hiểu ra.
"Thành Phố Không Ngủ", không phải là tên cũ của "Chốn Danh Lợi" sao?
"Chốn Danh Lợi" năm đó là một bộ phim chiếu mạng cực kỳ nổi tiếng, lúc nó chiếu, nghe nói đây là năm đầu tiên phim chiếu mạng trỗi dậy, mặc dù sau đó đã chứng minh phim chiếu mạng không trỗi dậy, chỉ có nó trỗi dậy mà thôi.
Mãi cho đến mười năm sau, cũng có người không ngừng hoài niệm về bộ phim cũ này, cách diễn giải về bộ phim này vẫn luôn là chìa khoá tăng lưu lượng truy cập vĩnh hằng.
Các diễn viên xuất thân từ bộ phim này, lúc đó về cơ bản đều là người mới, mười năm sau đều trở thành các minh tinh mà nam nữ già trẻ đều thuộc tên.
Mà Tần Vưu cũng không phải sau đó mới biết, mà từ giai đoạn thử vai của bộ phim này là cô đã biết nó sẽ thành công vang dội rồi.
Cô đã đọc vài tờ kịch bản thử vai lưu hành bên ngoài, bất cứ người nào có mắt, có khả năng nhận biết thì đều biết, chỉ cần đạo diễn không tìm đường chết mà quay lung tung, nhà đầu tư không tìm đường chết mà đổi cảnh, thì phim này ắt sẽ nổi tiếng.
Mà đạo diễn, biên kịch và nhà đầu tư của bộ phim này lại cùng là một người.
Cho nên hoàn toàn không có chỗ để tìm đường chết.
Vị đạo diễn này một mình kiêm mấy chức, đạo diễn Vương, sở hữu một cuộc đời còn truyền kỳ hơn là nhân vật dưới ngòi bút của ông ấy.
Đạo diễn Vương này không biết xuất hiện từ đâu, lấy tiền mình, kịch bản của mình, chỉ chọn diễn viên trong số những người mới, sau đó quay tác phẩm đầu tay của mình.
Ban đầu có người nghĩ đây là con của đại gia nào đó theo đuổi ước mơ giới nghệ sĩ mà thôi, tuy tuổi của đạo diễn Vương trông thật sự không giống con của đại gia, nhưng con của đại gia ở tuổi trung niên cũng là con của đại gia mà…
Nhưng chẳng mấy chốc họ đã phát hiện ra, đạo diễn Vương này quả thật không phải con đại gia, mà là đại gia.
Trước khi quyết định theo đuổi giấc mơ giới nghệ sĩ, ông ấy đã từng là truyền kỳ trong giới đầu tư, quản lý quỹ mấy chục tỉ, dưới quy mô mấy chục tỉ đó, tỉ lệ hoàn vốn năm năm trên 300%, hai năm trước rửa tay gác kiếm, không có tung tích gì nữa, người của giới tài chính cho rằng ông ấy ở ẩn, còn có người cho rằng ông ấy đi tù rồi, kết quả người ta vùi đầu viết kịch bản.
Kịch bản này là cái mà Tần Vưu mở ra bây giờ.
Hơi thở của cô không khỏi trở nên dồn dập.
Năm đó khi cô xem phần kịch bản thử vai này, hơi thở cô cũng dồn dập, tay cũng toát mồ hôi như thế, cô muốn đóng bộ phim này đến phát điên, nhưng mà… năm đó cô không thử vai.
Số lượng vai nữ có lời thoại trong bộ phim này cũng không ít, nhưng trong kịch bản đều viết rõ ràng ngoại hình xuất chúng, cô đi thử vai thì thật sự hơi không biết tự lượng sức mình, đương nhiên bị loại từ vòng đầu tiên.
Nhưng bây giờ cô có khuôn mặt mới…
Trong cuộc trò chuyện, quản lý của nguyên chủ đề nghị cô ấy đi thử vai nữ chính.
Bây giờ kịch bản lan truyền ra ngoài chỉ có hai mươi trang, nhưng đại đa số người đều cho rằng tình tiết mạch lạc rõ ràng vô cùng.
Nữ chính là sinh viên mới ra đời, vượt qua muôn vàn khó khăn và được nhận vào một ngân hàng đầu tư hàng đầu, bạn thân của cô ấy là con gái của ông chủ của một ngân hàng đầu tư khác, bạn trai của cô ấy là người thừa kế của một công ty lớn đang cân nhắc việc niêm yết, nhưng cô ấy không nhờ vả bất kỳ ai, dựa vào sự cố gắng của mình nỗ lực dốc sức làm việc ở ngân hàng đầu tư, đánh quái thăng cấp. ( app TYT - tytnovel )
Chỉ với vài nét bút, tác giả đã khắc hoạ nhân vật nữ chính khao khát danh vọng và tiền tài nhưng không nhúng chàm.
Nhưng trên con đường đánh quái thăng cấp của cô ấy cũng có rất nhiều khó khăn, đại đa số đến từ chính môi trường làm việc, nhưng có một số ít đến từ hoàn cảnh cá nhân.
Ví dụ như, cô ấy vùi đầu làm việc, một tuần bảy ngày, mỗi ngày bận từ sáng cho đến nửa đêm, bạn trai của cô ấy cảm thấy bị cô đơn, tỉ mỉ chuẩn bị bất ngờ trong sinh nhật của cô ấy cũng bị phớt lờ, hai người cãi nhau một phen, một người nói yêu đương như thế này giống như không yêu, một người chỉ trích cái bất ngờ của đối phương chỉ đơn thuần là thêm phiền phức, sau khi lời qua tiếng lại, hai người rốt cuộc cũng cãi nhau to.
Sau chuyện đó, nữ chính hơi hối hận vì thái độ lúc đó của mình, nhưng khi cô ấy quyết định nói chuyện tử tế với bạn trai thì lại phát hiện bên cạnh đối phương xuất hiện một người phụ nữ xinh đẹp.
Kịch bản thử vai đến đây là kết thúc, nhưng rất nhiều người, bao gồm cả quản lý của nguyên chủ cũng đều cảm thấy tình tiết phía sau rất dễ đoán, nữ chính tuy phải trải qua một loạt trắc trở, nhưng trắc trở cũng chỉ là trắc trở mà thôi, cuối cùng tất nhiên sẽ thua hoạch cả sự nghiệp lẫn tình cảm.
Còn người phụ nữ xinh đẹp kia, lần đầu tiên cô ta xuất hiện trong kịch bản thật ra là ở ngoài phạm vi nhìn của nữ chính, những độc giả sở hữu thị giác của thượng đế như họ, ngay từ ánh mắt đầu tiên là biết rõ cô ta đến với ý đồ bất chính, tiếp cận nam chính có mục đích, nhất định là con tốt thí.
Nhưng trước đây khi Tần Vưu đọc kịch bản đã mơ hồ cảm thấy một cảm giác không tương thích.
Đạo diễn Vương này, sau này nổi tiếng vì sự chua ngoa, kịch bản của ông ấy luôn ẩn chứa một chút châm biếm.
Nhưng thật ra chỉ cần đọc cẩn thận là có thể phát hiện ra một cách đơn giản, mở đầu của kịch bản này là nữ chính mới tốt nghiệp trung học nhìn thấy một cảnh khiến cô ấy khó quên trong lễ trưởng thành của bạn thân.
Đó là một bữa tiệc lớn với sự tham dự của nhiều nhân vật quan trọng trong ngành đầu tư mạo hiểm, bao gồm cả nữ hoàng đầu tư mạo hiểm đang ở đỉnh cao danh vọng vào thời điểm đó.
Đây là một dịp xã giao điển hình, có người giới thiệu một thiếu gia trẻ đẹp với nữ hoàng, có ý định làm bà mối, dù sao thì rất khó để giới thiệu một người vừa giàu có vừa có tướng mạo xuất chúng cho đối phương, nên bà mối thấy mắt nhìn của mình vẫn khá tốt, kết quả thằng nhóc đó mở miệng là giới thiệu công trình của mình, hy vọng nữ hoàng có thể cân nhắc đầu tư vào dự án của anh ta.
Một dịp xã giao yên lành biến thành dịp móc nối làm ăn, khuôn mặt bà mối cũng cứng đờ.
Nữ hoàng lại nở nụ cười, nói: "Tôi đánh giá cao tinh thần chiến đấu của anh, anh có năm phút."
Cảnh tượng này lại để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng nữ chính, từ đó về sau cô ấy quyết định mình cũng phải trở thành một người như vậy, trở thành một người mà có người cố gắng giành cơ hội chỉ để nói năm phút.
Tần Vưu có cảm giác không tương thích ở chỗ này, đạo diễn Vương hiển nhiên cho rằng hành vi "biến dịp xã giao thành dịp móc nối làm ăn" không chỉ không có vấn đề gì, mà còn đáng khen ngợi, nói cách khác, ông ấy cho rằng chừng mực và thể diện đều không có tác dụng gì, không liều mạng thì lấy đâu ra đầu tư, lấy đâu ra thành công.
Thế thì làm sao ông ấy lại viết nên một nữ chính từ chối mọi sự giúp đỡ sẵn có xung quanh mình?
Thậm chí Tần Vưu còn có thể tưởng tượng đến cảnh đối phương vừa viết ra nhân vật này vừa chửi "ngu xuẩn", có chỗ dựa mà không cần, mà vẫn muốn đi lên đỉnh cao, cô đang mơ mộng hão huyền cái gì đấy? Viết cho cô thuận buồm xuôi gió thì chẳng phải là có lỗi với bao nhiêu năm vất vả cày cấy của tôi sao?
Nhân vật này nằm trong tay bất cứ biên kịch nào khác thì hẳn sẽ là một nhân vật chính đáng yêu đáng thương, chỉ có dưới ngòi bút của đạo diễn Vương, hoặc là gục ngã, hoặc là hoàn toàn thay đổi, hoặc là cả hai, bởi vì đây là kịch bản do một người đã dấn thân vào tư bản viết ra.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao mà sau đó bộ phim "Chốn Danh Lợi" này lại cực kỳ vang danh đến mức nhiều năm sau vẫn khiến người ta nhớ mãi không quên, phim như tên, bộ phim này là cuộc tàn sát thú tính một cách chân thật ở chốn danh lợi, chứ không phải là truyện cổ tích nơi mà lòng tin đạo đức và danh lợi tư bản cùng tồn tại.
Một ngành có xác suất đi tù cao như vậy, làm sao có thể để nữ chính ngông nghênh đi lên đỉnh cao một cách trong sạch được chứ?
Sau khi phim chiếu, đúng như Tần Vưu suy đoán, nữ chính mà mọi người nghĩ chỉ là một nhân vật dẫn dắt cho bộ phim này.
Mà người phụ nữ xinh đẹp kia, cô ta xuất hiện với hình tượng coi trọng đồng tiền, nhân lúc nam chính có vấn đề về tình cảm là mê hoặc anh ta đến mức thần hồn điên đảo, cái cô ta muốn không chỉ là một chút tiền tài, mà là moi ra một phần trong hoạt động kinh doanh của công ty mà anh ta đang tiếp quản, để làm lợi thế đặc biệt dùng thân phận đối tác để tham gia một quỹ đầu tư tư nhân chuyên về các dự án giai đoạn đầu, công ty khởi nghiệp mà quỹ này coi trọng nhất và muốn đầu tư nhất hiện nay vừa vặn có quan hệ cạnh tranh với sản nghiệp của ba nam chính.
Đây là nội dung của tập hai.
Tần Vưu quyết định đi giành lấy vai diễn này.