Anh ấy tôi luyện bao nhiêu năm nay, cứ ngỡ bản thân sẽ không còn phải trải qua cảnh ngộ như lúc đối mặt với ảnh đế Cố năm xưa bị diễn xuất của đối phương áp chế đến mức nhất thời chẳng phân biệt được đâu là phim đâu là đời thực nữa.
Dù sao anh ấy cũng sắp thành lão làng rồi, bị môi trường xung quanh và các diễn viên khác dẫn dắt đến mức hoàn toàn quên mất mình là một diễn viên, đó là đặc quyền của diễn viên trẻ, anh ấy vốn không nên trải qua chuyện này nữa mới phải.
Lần đầu tiên gặp ảnh đế Cố anh ấy đã rất lúng túng, sau mấy chục lần diễn với người có kỹ năng diễn xuất * xảo như vậy, anh ấy đã sớm thấy bình thường, không còn bị cuốn theo nữa.
Vậy mà giờ lại gặp phải tình cảnh đó một lần nữa.
Lý Sơn hồi tưởng lại tình huống vừa rồi, cảm thấy mình đã phạm phải sai lầm khinh địch, anh ấy cho rằng cô gái kia diễn xuất bình thường, nên đương nhiên không dốc hết hai trăm phần trăm sức lực để ứng phó, trước đây khi phải diễn với những kẻ cuồng diễn, anh đều tập trung hết tinh thần, lần này sơ ý, chẳng phải đã trúng kế sao?
Nghĩ đến đây, trong lòng Lý Sơn không khỏi dâng lên nỗi hổ thẹn.
Vậy mà anh ấy còn dám chê cô gái kia diễn dở, kết quả bản thân lại bị diễn xuất của người ta làm cho choáng váng đến mức không thể hoàn hồn, thật là mất cái mặt già này quá, may mà anh ấy chưa từng nói với ai về những suy nghĩ đó…
Anh ấy còn tưởng mình phải hỗ trợ cô gái này quay đi quay lại cảnh này, không ngờ người NG lại chính là mình, bởi vì bản thân chưa chuẩn bị kỹ càng, lại làm phiền mọi người, thật đáng xấu hổ! Uổng công làm diễn viên mấy chục năm trời!
Tuy nhiên khi nhìn xung quanh quan sát, anh ấy lại thấy không có ai nhìn anh ấy bằng ánh mắt khác thường, đạo diễn Vương đang nói chuyện riêng với Tần Vưu, còn những nhân viên công tác khác thì không biết vì sao, đa phần đều có vẻ lơ đãng.
Lý Sơn không hề biết rằng, sự sai sót nhất thời của anh ấy đã khiến bầu không khí căng thẳng xung quanh sau khi Tần Vưu nhập vai tan biến theo tiếng "Cắt" của đạo diễn Vương, những nhân viên công tác kia vì thế mà chìm trong trạng thái mơ màng, đương nhiên không có tâm trí để ý đến anh ấy, thậm chí còn có chút cảm kích vì sự sai lầm của anh ấy, bởi vì vừa rồi khí chất tỏa ra từ người Tần Vưu có chút đáng sợ, khiến cho những người chỉ đơn thuần đứng xem như bọn họ cũng không khỏi rùng mình. Eudora x TYT
Đạo diễn Vương không biết đã nói gì với Tần Vưu, sau khi Tần Vưu nhẹ nhàng gật đầu, đạo diễn Vương lại lui về phía sau màn hình giám sát, người đánh bảng bước lên trước, một tiếng vang giòn tan, cảnh quay này lại bắt đầu.
Lần này Lý Sơn đã chuẩn bị đầy đủ, anh ấy dốc hết hai trăm phần trăm tinh thần, hoàn toàn đắm chìm vào nhân vật, đồng thời, cũng cảnh giác giữ một chút tỉnh táo, không thể lại rơi vào bẫy được nữa.
Anh ấy nhìn chằm chằm vào tờ giấy A4 trắng trơn trong tay, tim bỗng đập nhanh hơn một chút, nhưng may mắn là kỹ năng cơ bản nhiều năm của anh ấy đã chiếm ưu thế, nhìn từ bên ngoài, Lý Sơn vẫn là người cộng sự điều hành trầm ổn, từng trải qua nhiều năm thăng trầm.
Anh ấy giữ tờ giấy A4, ngẩng đầu lên, nhìn người đối diện nở một nụ cười.
Mặc dù trên mặt không thể hiện ra, nhưng thực ra trong lòng Lý Sơn không nhịn được mà thở phào nhẹ nhõm, lần này cuối cùng anh ấy cũng thể hiện được diễn xuất xứng tầm với cô gái trẻ trước mặt, cuối cùng cũng không mất mặt…
Lời thoại của anh ấy vẫn tiếp tục.
"Hồ sơ rất đẹp, vị trí trợ lý cấp cao quá phí phạm tài năng của cô, tuy kinh nghiệm làm việc của cô chỉ mới hai năm, nhưng tôi muốn phá lệ đề nghị hợp đồng VP cho cô, thế nào, cô Lăng?"
Tần Vưu khẽ cong mắt, giọng nói hơi khàn của cô ấy vang lên.
"Tôi đến ứng tuyển vị trí trợ lý cấp cao, vốn là vì chỉ có vị trí này đang tuyển, vốn dĩ không phải vì vị trí này mà đến."
Lý Sơn đặt tờ giấy trong tay xuống, cười ha hả hai tiếng, lộ ra nét mặt tán thưởng.
Anh ấy đánh giá cao những người trẻ tuổi có cá tính.
"Tuy nhiên..."
Giọng nói khàn khàn của Tần Vưu vẫn tiếp tục.
"… Tôi cũng không phải vì vị trí VP này mà đến."
Nụ cười trên mặt Lý Sơn hơi thu lại, đợi đến khi Tần Vưu nói xong nửa câu sau —— "Anh Cảnh, không biết Minh Nhật Tư Bản còn thiếu người hợp tác hay không?" —— thì nụ cười của anh ấy vừa vặn biến mất hoàn toàn, khóe miệng kéo thành một đường thẳng lạnh lùng.
Anh ấy quả thực thích những người trẻ tuổi có cá tính, tự tin hay tự phụ một chút cũng không sao, có bao nhiêu dã tâm làm bấy nhiêu việc lớn, nhưng tự phụ đến mức kiêu ngạo thì không tốt.
Lý Sơn dần dần toát ra vẻ lạnh lùng và bất mãn, hình ảnh ông chủ lớn mang nụ cười hiền lành chỉ tồn tại trong chốc lát, liền lộ ra sự áp bức vốn có của người nắm giữ quyền lực lâu năm.
Còn đối diện anh ấy, cô gái trẻ dường như hoàn toàn không cảm nhận được bầu không khí căng thẳng trong không khí, hoặc nói cách khác, cô ấy cảm nhận được, nhưng lại không hề để tâm.
Cô ấy vắt chéo chân, thoải mái đặt hai tay lên hai bên tay vịn ghế, rồi ngả người ra sau, tư thế của cô ấy càng nhàn nhã, khí chất càng mạnh mẽ.
Đến đây, hai bên trái phải của ống kính cuối cùng đã hình thành thế đối đầu hoàn toàn ngang tài ngang sức, nhìn từ trong màn hình giám sát, khung cảnh cân đối khiến người ta vừa căng thẳng lại vừa thoải mái từ đầu đến chân.
"Đừng vội từ chối, anh Cảnh, nếu tôi đoán không nhầm, điều Minh Nhật Tư Bản đang lo lắng nhất hiện nay, chính là vòng A của Ma Hạp không nhất định sẽ tiếp tục do các anh dẫn đầu, đúng không?"
Lý Sơn khoanh tay, cũng ngả người ra sau, nở nụ cười không hề có ý cười: "Công ty Ma Hạp hiện đang rất hot, tất cả các nhà đầu tư mạo hiểm đều tranh nhau muốn rót vốn cho họ, Minh Nhật Tư Bản của chúng tôi tuy có chút ưu thế, nhưng tôi cũng sẽ không kiêu ngạo đến mức nói Ma Hạp nhất định phải chọn Minh Nhật Tư Bản chúng tôi, cho dù họ chọn nhà đầu tư mạo hiểm khác, chúng tôi cũng cam tâm tình nguyện, không có gì để nói, đều dựa vào bản lĩnh của mình mà thôi."
Tần Vưu: "Nếu tôi không chỉ có thể lấy được vòng A của Ma Hạp, mà còn có thể khiến họ cam kết chỉ chấp nhận đầu tư của Minh Nhật Tư Bản thì sao?"
Lý Sơn muốn cười, nhưng lại không cười ra tiếng, đối phương quá kiêu ngạo, kiêu ngạo đến mức khiến anh ấy không khỏi tin rằng cô ấy thật sự có chỗ dựa nào đó.
"Cắt!"
Giọng đạo diễn Vương vang lên, ông nhìn màn hình giám sát vài lần, sau đó đứng dậy, nói với bọn họ: "Qua."
Lý Sơn không khỏi thở phào nhẹ nhõm, đã lâu rồi anh ấy không căng thẳng như vậy.
Tuy nhiên quay phim truyền hình, không phải một lần qua là xong chuyện, còn phải quay nhiều góc độ khác nhau, giống như cảnh này của bọn họ, còn phải quay thêm vài cảnh cận mặt của hai người.
Mặc dù lúc này ống kính chỉ có thể quay được một người, nhưng người kia cũng phải tiếp tục diễn củng để hỗ trợ đối phương, nên không thể đi nghỉ ngơi.
Trước tiên quay cận mặt Lăng Ngự, Lý Sơn tiếp tục ngồi bên này bàn, nhìn máy quay đặt giữa hai người, Tần Vưu nhìn thấy từ trong máy quay, còn có thêm vài phần khí chất so với nhìn bằng mắt thường, anh ấy cảm thán một lúc, rồi tiếp tục diễn để hỗ trợ đối phương.