Hạ Thiển rời đi hai năm, không chỉ cắt đứt liên lạc với những người khác, mà với Cố Ninh cũng chỉ thỉnh thoảng nói chuyện, hơn nữa giọng nói lúc nào cũng rất bình thản nhạt nhoà, khiến người ta không hề đoán ra được tiến độ kế hoạch hoặc tâm trạng của cô ấy vào thời điểm đó.
Cố Ninh biết, đây là cuộc chiến của một mình Hạ Thiển, cô ấy không thể giúp được bất cứ điều gì, cho nên cũng chưa bao giờ hỏi, chẳng qua có đôi khi cô ấy sẽ không kìm được mà nghĩ, hai năm, rốt cuộc Hạ Thiển vượt qua như thế nào?
Và bây giờ dường như cô ấy hơi hiểu ra rồi…
Cô ấy nhìn về phía màn ảnh đã tối lại, nắm chặt tay Hạ Thiển.
"Tôi phát hiện ra dường như tôi chưa từng nói về những chuyện trước khi tôi xuất bản quyển sách đầu tiên… Những vất vả đã qua, thích hợp để nói sau khi công thành danh toại hơn, trước khi làm nên được thành tựu gì, những vất vả này là vết sẹo, là hổ thẹn, là chuyện không thể nào nhắc đến với người khác, là chuyện mà có nhắc tới cũng phải nghĩ cách để tô son trát phấn mà che giấu đi, nhưng một khi công thành danh toại, những vất vả và cực khổ đã từng đều trở thành chủ đề nói chuyện, càng xấu hổ càng thú vị, càng đau khổ càng có thể lấy ra khoe khoang."
"Quãng thời gian này đã bị tôi che giấu nhiều năm, từ đâu đã thành thói quen nói "không sao cả" rồi, nhưng hôm nay đột nhiên tôi nhận ra, dường như đã đến lúc có thể lấy ra làm chủ đề khoe khoang rồi."
Hạ Thiển gõ chữ được một nửa, tay đặt trên bàn phím đột nhiên dừng lại.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT