An Nhược cười đến chảy cả nước mắt, náo loạn gần đủ rồi, Vân Dật mới dừng tay, chống người xuống, cúi đầu nhìn An Nhược. Mái tóc rối bời, xõa trên vai và trước ngực, đuôi tóc bên thái dương lấm tấm mồ hôi, khóe mắt còn vương giọt lệ, đôi mắt mơ màng, khuôn mặt vì vừa nô đùa mà ửng hồng như được phủ phấn hồng.
An Nhược phải vất vả lắm mới ngừng cười, hít sâu một hơi, phồng má định nổi giận, nhưng vừa nhìn vào mắt Vân Dật thì động tác bỗng khựng lại. Ánh mắt ấy như nhìn trân bảo, chan chứa tình ý và cưng chiều, dịu dàng như nước xuân, tựa hồ muốn nhấn chìm người trong đó.
An Nhược quên mất cơn giận ngay lập tức.
Sau nụ hôn, Vân Dật mới chợt nhớ ra vừa rồi môi An Nhược đã chạm vào chỗ đó của mình, trong lòng bất giác thở dài, tự chuốc khổ vào thân.
An Nhược thấy Vân Dật cứ nhìn chằm chằm vào môi mình, nhớ lại chuyện vừa rồi, mặt nóng bừng, lẩm bẩm, “Dật ca ca muốn ta... dùng miệng cũng không phải không được đâu, ta chưa từng làm, có lẽ không rành lắm.”
"Không cần!" Vân Dật buột miệng từ chối. Sau này y còn muốn hôn môi cậu tử tế nữa mà. Huống hồ, Vân Dật véo cằm An Nhược, khẽ vuốt môi cậu. Cái miệng mềm mại xinh đẹp thế này, y còn chưa nỡ để cậu dùng làm chuyện đó.
An Nhược nghe vậy, liền dựng mày, “Huynh dám chê ta à? Dù ta chưa làm bao giờ, nhưng ta học rất nhanh đó.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT