Vân Khởi sau khi cảm xúc kia nhạt dần mới chợt nhận ra điểm bất thường. Bị xích là hắn, người khóa là Sở Thiên, vậy mà hắn không tức giận, ngược lại vẻ mặt Sở Thiên lại như sắp khóc, ánh mắt đầy tuyệt vọng, bi thương, không cam lòng. Cuối cùng lại để kẻ bị xích như hắn phải an ủi giáo chủ đại nhân. Vân Khởi thở dài bất đắc dĩ, ánh mắt rực rỡ mang theo ý cười, dắt người từng bước một tập quen với dây xích dưới chân.
Đi được một đoạn khó khăn, cuối cùng cũng ngồi xuống ghế. Suốt quãng đường, Sở Thiên luôn kiên nhẫn theo kịp nhịp của Vân Khởi, không để lộ lấy một tia bất mãn.
Vân Khởi uống cháo thơm dẻo, bỗng đưa thìa tới bên môi Sở Thiên. Sở Thiên kinh ngạc nhìn hắn, hai người đều không động đậy. Thấy Vân Khởi kiên trì giữ thìa, hắn đành phải ăn miếng cháo ấy.
Một người đút, một người ăn, động tác phối hợp vô cùng tự nhiên, nửa bát đã vơi quá nửa. Vân Khởi cầm khăn bên cạnh, cẩn thận lau khóe miệng cho Sở Thiên.
Vân Khởi khẽ cong môi: “Trước đây ta có thường đút cháo cho ngươi không?”
Phản ứng của Sở Thiên khiến Vân Khởi không ngờ. Hắn vỗ mạnh bàn, mặt bàn vỡ tan, thức ăn, chén bát văng tứ tung. Ngoài chiếc ghế Vân Khởi đang ngồi, trong phòng chẳng còn thứ gì nguyên vẹn. Sở Thiên mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Vân Khởi. Vân Khởi thoáng xót xa, muốn ôm lấy người đang phát điên ấy, nhưng chớp mắt đã chẳng thấy bóng Sở Thiên đâu nữa.
Trên núi sau, một vòng cây cối quanh Sở Thiên bị tàn phá nghiêng ngả. Hắn kiệt sức nằm dưới đất, mặc kệ lớp bùn đất làm bẩn y phục.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play