An Nhược đau tới mức sắp khóc. Cậu nào đã từng chịu đau như thế này, cổ họng khô khốc, toàn thân khó chịu, chỉ muốn òa khóc. Dật ca ca đâu rồi? Sao không ở bên cạnh cậu? 
Không đúng, cậu nhớ rất rõ, khi ấy cậu và Dật ca ca đang phơi nắng, Dật ca ca còn mỉm cười nhắm mắt lại. Cậu đã chuẩn bị tâm lý, dưới sự ngầm cho phép của Dật ca ca mà uống thuốc độc, cùng huynh ấy rời khỏi cõi đời này. Giờ thế này là sao... đau như vậy, chắc cậu đang ở địa ngục rồi.
An Nhược mở mắt nhìn quanh. Gian phòng này ngay cả phòng của tiểu đồng trong phủ nhà cậu cũng tốt hơn nhiều. Bàn tay này, trắng trẻo, không một nếp nhăn. Chẳng lẽ cậu lại trở về thời điểm đẹp nhất của mình rồi sao? Không biết Dật ca ca nhìn thấy sẽ có vẻ mặt thế nào. Dật ca ca chắc chắn cũng là dáng vẻ đẹp nhất lúc ấy. Mà cho dù có biến thành lão già nhỏ, huynh ấy cũng là lão già đẹp nhất.
“Tham kiến An thế tử.”
“Ừm.”
An Tử Huyền không liếc mắt nhìn cậu, đẩy cửa bước vào. Thân hình gầy yếu gần như chìm trong chăn nệm, gương mặt tái nhợt, môi khô nứt, nụ cười trên mặt lại có phần quỷ dị. Ánh mắt lóe lên vẻ chán ghét và không kiên nhẫn, ngừng một chút rồi nói: "Đã nhặt lại được cái mạng thì hãy biết trân trọng. Điệp nhi lương thiện, không chấp nhặt với ngươi, đã tha thứ cho ngươi, không truy cứu chuyện ngươi đã làm. Ngươi tự biết mà lo liệu, đừng dây dưa với Vân Dật nữa, hắn sẽ không thích ngươi đâu.”
Ca ca bị bệnh đầu rồi chăng? Vô duyên vô cớ, hừ. Từng chữ hắn nói cậu đều hiểu, ghép lại thành câu thì nghe sao chẳng hiểu nổi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play