"Thụ, trước đây chúng ta từng ăn loại rễ cỏ cay kia, bây giờ còn không?"

"Còn." Thụ đáp.

Loại rễ cỏ này có thể ăn được. Trước kia, bọn họ từng thấy động vật ăn cỏ nhấm nháp nó, vì thế mới thử thu thập về dùng.

Có điều, hương vị của nó không ngon lắm. Những ngày qua, khi nấu canh, họ thường bỏ vào nhiều loại rễ cỏ khác có vị ngon hơn, nên loại rễ cay này ít được sử dụng.

Thụ vuốt cằm, suy nghĩ một lúc rồi đột nhiên nói: "Nếu không thì gọi nó là thứ thứ thảo đi?"
Thảo trợn trắng mắt: “Tùy ngươi, còn không mau đi lấy?”

Thụ liền xách một bó rễ cỏ ra.

Bạch Nguyên dùng nước ấm rửa sạch vài lần, rồi không cần nồi mà trực tiếp cho vào tuyết nấu.

Tiểu bạch lang lặng lẽ làm mọi thứ, đối lập hoàn toàn với đám lang to lớn xung quanh. Nhìn cậu nhỏ bé như vậy, nhưng lại khiến bầy lang không biết phải làm sao.

Có lẽ đây chính là khí chất của tư tế, Thảo thầm nghĩ.

Làm xong, Bạch Nguyên lại ngồi xổm xuống trước đại hắc lang. Cậu ôm đầu gối, chăm chú nhìn Diệu – con hắc lang đang khẽ cúi mắt.

Một lúc sau, cậu cúi người, nhẹ nhàng ôm lấy cái đầu to lớn ấy.

“Thực xin lỗi.”

Gò má cậu nhẹ nhàng cọ vào lớp lông dày.

“Ta nên nói rõ ràng hơn.”

Cậu chỉ muốn bắt cá, nhưng lại theo thói quen thử một chút trước. Chính vì vậy mà Diệu mới nghĩ cậu thật sự thèm cá.

Rõ ràng trước đó đã nói trong sông rất nguy hiểm, vậy mà Diệu vẫn tự mình xuống nước.

Diệu dịch móng vuốt còn ẩm ướt ra, dịu giọng trấn an: “A Nguyên ngoan, qua mấy ngày sẽ khỏe lại thôi.”

Bạch Nguyên im lặng ôm lấy đầu Diệu.

Chắc hẳn vì sợ cậu phát hiện, nên lông của Diệu đã được hong khô một chút trước khi cậu tỉnh dậy. Nhưng khi lại gần, vẫn có thể ngửi thấy mùi cháy nhẹ.

Cậu đã không để ý đến điều đó.

“Thật xin lỗi, ta sai rồi.” Bạch Nguyên nghiêm túc nói.

Cậu gác cằm lên mõm Diệu, đôi mắt đối diện với ánh mắt xám tro của hắn.

“Ta muốn bắt cá, nhưng không phải bằng cách để lang nhảy xuống nước vồ.”

“Ta muốn dùng công cụ.”

“Nếu có cá bổ sung, lương thực trong bộ lạc có thể duy trì lâu hơn.”

Cả bầy lang sững lại, đồng loạt quay sang nhìn thiếu niên.

“A Nguyên, chúng ta đủ ăn mà.”

“Đúng vậy, đủ ăn rồi.”

“Ấu tể không được đến gần bờ sông.” Dù bao nhiêu tuổi đi nữa, trong mắt hắc lang, bất kỳ ai chưa đủ hai mươi năm Đại Hoang vẫn chỉ là ấu tể.

Bạch Nguyên rời khỏi lòng Diệu để hắn có thể sưởi ấm tốt hơn.

Cậu kiên nhẫn thuyết phục: “Ta chỉ còn một năm nữa là không phải ấu tể rồi.”

“Vậy cũng không được.” – Câu trả lời kiên quyết như dự đoán.

Bạch Nguyên mím môi: “Ta biết cách bắt cá.”

“Vậy ngươi nói cho chúng ta biết, chúng ta sẽ đi. Còn ấu tể, phải ở nhà trông nhà.”

“Đúng đúng! Giữ nhà cũng rất quan trọng.”

Bạch Nguyên duỗi tay, nhẹ nhàng vuốt lớp lông còn hơi ẩm của Diệu. “Ta…”

Trong động, ánh sáng nhập nhoạng, đôi mắt sói sâu thẳm đều hiện rõ vẻ không đồng tình.

Bạch Nguyên gật đầu: “Được, ta sẽ giữ nhà.”

Bầu không khí căng thẳng tan đi, bầy lang lại vui vẻ trở lại.

“A Nguyên ngoan lắm.”

Bạch Nguyên khẽ cong khóe môi, đôi hàng mi dài rủ xuống, che đi đôi mắt đỏ hoe.

Cậu vùi mặt vào bộ lông mềm mại của Diệu, nhẹ nhàng cọ cọ, rồi ôm chặt lấy hắn. Nhắm mắt lại, cậu khẽ nói:

“Cá bắt được… đại gia cùng nhau chia, được không, Diệu?”
Diệu chạm chóp mũi vào tay Bạch Nguyên, giọng trầm ấm: “Được.”

Khâu nhìn họ bằng ánh mắt hiền từ.

Sau đó, hắn vui vẻ cầm lấy bát của mình: “Nào, ăn canh thôi!”

“Ăn canh! Ăn canh nào!”


---

Tác giả có lời muốn nói:

A Nguyên có ngoan không nè!

Tuyến tình cảm sẽ phát triển dần theo thời gian.

Thật hiếm hoi mới có bữa ăn lót dạ vào buổi chiều.


---

Đại hắc lang thỏa mãn nằm rạp xuống đất, vẫy vẫy đuôi chơi đùa.

Bạch Nguyên múc thứ thảo canh đã nấu xong, chia thành bốn phần—Diệu hai bát, Thụ, Hồ và Hà mỗi người một bát.

Thứ thảo có mùi không mấy dễ chịu, sau khi nấu xong lại càng có một hỗn hợp giữa nước cháo và vị cay nồng.

Bạch Nguyên cố nhịn hơi thở, nâng bát đến trước mặt Diệu: “Uống đi.”

Diệu cúi đầu, há miệng.

Hai bát canh trông có vẻ chẳng dễ uống gì, vậy mà hắn vẫn uống hết một cách thản nhiên, không chút biểu cảm.

Bạch Nguyên nhìn hắn vẫn bình thường, có phần nghi ngờ, bèn cúi xuống hít thử.

Chẳng lẽ không khó uống?

“Ngao ngao ngao! Ta không uống!”

Thụ bị Thảo nắm chặt tai, giãy giụa chạy loạn. Nhưng Thảo mặt lạnh không cảm xúc, thô bạo bẻ miệng đại lang ra, dứt khoát rót thẳng bát canh vào.

“Ọe!”

Thảo nhanh tay lẹ mắt, giữ chặt miệng Thụ, giọng trầm trầm đầy uy hiếp:

“Thử phun ra xem nào!”

Hồ và Hà đứng sau lưng họ vội vàng lùi lại vài bước.

Thảo quay đầu, nở nụ cười hiền lành hết mức: “Hai người có cần ta giúp không?”

Hồ cứng đờ người.

“Khà khà, không cần đâu, không cần đâu.”

Hà nuốt nước bọt.

Hai anh em liếc nhau, bưng bát canh lên uống một hơi.

“Ọe ——”

Mấy con lang bên cạnh nhanh chóng bắt chước Thảo, giữ chặt miệng hai người họ, cười hớn hở: “Ngoan nào, đừng phun ra, lãng phí lắm đấy.”

Nhìn bọn họ nhăn nhó uống hết bát canh thảo căn, Bạch Nguyên cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Dùng tuyết chà sạch bát, hắn lại múc một phần canh cá của Diệu đem tới.

Nhìn thấy bộ dạng Thụ và những người khác uống canh, hắn ngồi khoanh chân trước mặt Diệu, tò mò hỏi: “Không thấy khó uống sao?”

Diệu mím môi, đón lấy bát canh cá trong tay Bạch Nguyên, chậm rãi uống.

Giọng hơi khàn: “Ngon lắm.”

Bạch Nguyên bật cười.

“Lừa ta à? Ngươi uống canh cá nhanh hơn hẳn.”

Canh cá còn nóng hổi, lông trên người Diệu cũng đã khô nhờ lửa sưởi.

Thấy Bạch Nguyên tươi cười trở lại, cả bầy lang đều thở phào nhẹ nhõm. Ở trong hang chán quá, lũ hắc lang lại rủ nhau ra ngoài dạo chơi.

Chỉ chốc lát sau, bên ngoài đã vang lên tiếng huyên náo.

Bạch Nguyên lắc đầu, khuôn mặt hiện lên vẻ trầm ổn không phù hợp với bề ngoài non nớt của mình.

Hắn đi dạo một vòng trong hang.

Lúc bước ra từ khu chứa thức ăn, trên tay cầm theo một vật được bọc trong nhiều lớp da thú.

“Diệu, cái này là gì?”

Diệu đã hết hắt xì, lông cũng đã hong khô nhờ lửa. Hắn hơi ngước mắt lên nhìn.

“Muối.”

“Muối?”

Bạch Nguyên ngồi xuống tấm thảm da thú, đặt vật kia giữa hắn và Diệu.

“Ta có thể xem thử không?”

Trong mắt tiểu bạch lang tràn đầy tò mò không chút che giấu.

Diệu gật đầu: “Chỉ còn chừng này thôi, cẩn thận một chút.”

“Ừm ừm.”

Bọc muối to bằng quả dưa hấu, lớp ngoài cùng là da trâu dày, tiếp đến là một lớp lông mềm khô ráo màu trắng, bên trong cùng lại thêm một lớp da trâu nữa.

Khi hoàn toàn mở ra, Bạch Nguyên mới thấy rõ hình dáng của muối.

Tuy bọc rất lớn, nhưng bên trong chỉ có một nắm nhỏ bằng hai bàn tay, kết thành từng mảng vụn rời. Màu xanh trắng, hạt to không đều, khác hẳn với loại muối tinh luyện mà hắn từng ăn ở kiếp trước.

Hẳn là muối thô.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play