Đứng trước gương làm dáng một hồi, cô ta lại nghĩ tới cái gì, xoay người lại hỏi Giang Kiến Hải: “Vừa rồi mẹ anh nói gì với anh vậy? Oan ức mà khóc, là đang cáo trạng em với anh sao?”
Nhắc đến việc này liền có chút chẳng vui vẻ gì, Giang Kiến Hải hít sâu, nhìn Lưu Doanh nói: “Lưu Doanh, bà ấy là mẹ anh, em đối xử tốt với bà ấy một chút, chúng ta đều vui vẻ không phải sao?”
Ý cười trên miệng Lưu Doanh lập tức biến mất, lấy khăn lụa xuống: “Em đối xử với bà ấy có gì không tốt? Chuyện gì cũng làm, làm cái gì cũng bị trách móc. Bà ấy nói cái gì anh cũng tin? Không thì anh tìm hàng xóm hỏi thử xem, ai bị uất ức nhiều hơn.”
Việc này mà còn nói thêm gì nữa chắc sẽ phải cãi nhau. Giang Kiến Hải không muốn vừa về đến đã cãi nhau với Lưu Doanh, hoặc là nói anh ta trở về cũng không phải để cãi nhau, cho nên anh ta lại hít một hơi, nói: “Trước không nói những chuyện này.”
Lưu Doanh cũng thức thời, không tiếp tục tranh luận với anh ta nữa. Yên ổn bận rộn ăn xong cơm tối, cả nhà cùng nhau ăn bánh thanh đoàn, nghe radio, nói chuyện phiếm. Lưu Doanh lúc này cũng không một mình đi vào phòng nằm nhưng cũng chỉ cắn hạt dưa răng rắc mà không nói lời nào.
Trò chuyện đến khi Lý Quế Mai buồn ngủ, cả nhà mới mỗi người đi đánh răng rửa mặt rồi về phòng ngủ.
Giang Kiến Hải và Lưu Doanh lần lượt rửa mặt xong vào phòng lên giường, sau đó Lưu Doanh mới vừa lên giường liền bị Giang Kiến Hải một tay ôm eo kéo qua. Hơn một tháng không gặp, tóm lại cũng có chút nhu cầu sinh lý.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play