Trên mặt Hồng Đào nở nụ cười xấu hổ: “Các cô ấy dạy nhanh quá, dạy xong người đã đi ngay rồi, cách một thời gian dài như vậy, có chỗ bọn chị đã không nhớ nữa, giờ cầm nguyên liệu mà không biết phải bắt đầu làm như thế nào. Loại thắt lưng kimono này muốn xuất khẩu, vì thế nên tiền công so với lúc trước thêu các loại quần áo khác còn cao hơn một chút. Vì thêu cái thứ này, có người trong nhóm bọn chị còn phải chăm sóc tay mấy tháng nay rồi, nghĩ muốn kiếm thêm chút tiền trợ giúp chi phí trong nhà. Ninh Hương, em dạy giúp bọn chị có được không?”
Ninh Hương nhìn gương mặt Hồng Đào, lại nhìn mấy người phụ nữ thêu thùa đang đứng trên bờ kia một lượt, cuối cùng nhìn vào trong rổ trứng gà, cô nhìn chằm chằm trứng gà trầm mặc đến nửa ngày không lên tiếng.
Gương mặt Hồng Đào vẫn ngại ngùng, mềm giọng nói: “Lúc đó bọn chị khuyên em không nên kích động ly hôn, đó cũng là vì muốn tốt cho em mà, em đừng trách bọn chị nhé? Bọn chị không có bản lĩnh, cho rằng rời khỏi người đàn ông thì trời sẽ sập xuống. Nhưng Ninh Hương em có bản lĩnh, một mình cũng có thể sống một cuộc sống thật tốt, em cũng đừng chấp nhặt với mấy người như bọn chị được không?”
Ninh Hương không nhịn được đột nhiên nở nụ cười, lời này nửa thật nửa giả, đương nhiên cô nghe hiểu được. Vì để cô dạy thêu thắt lưng cho bọn họ, xem ra bọn họ cũng phải làm trái với lương tâm rồi. Rõ ràng suy nghĩ thật sự của mấy người đó là, người phụ nữ không ai thèm lấy thì đời này coi như bị phá huỷ, nhất là loại phụ nữ lấy chồng lần hai như cô, cả đời đều bị người ta xem thường, sao có thể sống tốt được. Chắc chắn bọn họ đều cảm thấy cô sống không hạnh phúc.
Có điều Hồng Đào nói cũng có một ít là sự thật, sau lưng bọn họ xem thường, mang thành kiến nhìn cô, nhưng khi đó bọn họ khuyên cô không nên ly hôn vì thật sự muốn tốt cho cô, đúng là lời thật lòng. Trong thâm tâm bọn họ đều cảm thấy người phụ nữ mà ly hôn sẽ bị ảnh hưởng rất lớn, bị rất nhiều người kỳ thị. Nếu như có ai khuyên cô mau chóng ly hôn thì đó mới là người có ý định hại người đấy.
Ninh Hương đưa mắt nhìn về phía Hồng Đào, thở một hơi nói: “Được, vậy trứng gà này em sẽ nhận, đợi lát nữa em đi tới xưởng thêu tìm mọi người. Trong đại đội có thợ thêu nào còn chưa biết, cũng gọi lại đây luôn đi, mọi người muốn học thì cùng nhau học, em đều sẽ dạy.”
Nghe cô nói như thế, tất cả mấy người phụ nữ trên bờ đều vui mừng, Hồng Đào cười đến vô cùng vui vẻ, hai mắt đã sắp híp lại thành một đường. Chị ấy khéo nhất là ăn nói, lúc này lại đang khen ngợi Ninh Hương: “Ninh Hương, em thực sự là tốt quá mà!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play