Editor: Idylie.

Tình báo chính xác thật, vị đàn anh này đúng là nghiêm khắc quá mức.

Cậu đang định cẩn thận giải thích thì bên phía Quý Hành Xuyên lại có tin tức mới.

[Quý Hành Xuyên]: Ngoài cuốn "Tôi và vật lý: Nửa đời duyên" ra, cậu đã đọc hiểu hết rồi đúng không?

[Quý Hành Xuyên]: Quyển sách của thầy Quách thực sự là tài liệu nền tảng khá vững.

[Quý Hành Xuyên]: Nếu không đọc cuốn này, cậu có thấy hứng thú với cái khác không?

Phương Tri Nhiên: “?”

Thứ tốt gì đây?

Một tệp PDF với biểu tượng đỏ chuyên dụng hiện lên trên màn hình. Quý Hành Xuyên gửi cho cậu một bài nghiên cứu từ tạp chí học thuật quốc tế bằng tiếng Anh.

Phương Tri Nhiên: “……”

So với cuốn sách nhập môn nghiên cứu sinh của thầy Quách, bài nghiên cứu này phức tạp hơn nhiều, vượt xa hệ thống kiến thức hiện tại của hắn. Tuy nhiên, chính điều đó lại làm tăng độ thử thách và khiến cậu thấy hứng thú hơn.

Vừa đọc xong phần kết luận, Phương Tri Nhiên quay lại lời nói đầu, và ngay lập tức bị thu hút bởi cái tên xuất hiện ở vị trí tác giả đầu tiên ——

Quý Hành Xuyên.

Ơ? Đây chẳng phải là luận văn của đàn anh sao?

[F]: Thích thích.

[Quý Hành Xuyên]: Vậy ngày mai đến văn phòng, giải thích cụ thể xem thích bao nhiêu.

Phương Tri Nhiên: “……”

Lại phải đến văn phòng rồi!

---

Gần 12 giờ đêm, ký túc xá nghiên cứu sinh vẫn còn sáng đèn.

Nhưng Phương Tri Nhiên quyết định ngủ sớm một chút. Mở điện thoại lên, cậu bắt đầu thực hiện nghi thức trước khi đi ngủ.

Mệt mỏi vì học tập, cậu tìm đến thế giới ảo để chữa lành. Nằm nghiêng, mở Weibo, cậu dự định tìm một đoạn âm thanh giúp thôi miên.

Đúng lúc đó, một bài đăng được đẩy lên đầu trang ——

[@moba tay du]: “Lẫm Khâm - Audio ru ngủ. Chúc bạn có một giấc mơ đẹp. Cảm ơn giọng đọc của @Mùa Đông (đang bế quan) đã dành thời gian tham gia thu âm.”

Phương Tri Nhiên: “!”

Trên đời có hàng ngàn giọng nói, nhưng Phương Tri Nhiên chỉ thích duy nhất giọng của Mùa Đông.

Từ trước đến nay, vô số đêm dài của cậu đều được giọng nói này ru ngủ. Nhưng từ năm ngoái, có vẻ vì quá bận rộn với công việc, Mùa Đông gần như không còn thu âm tác phẩm mới. Những bản audio mới đăng tải cũng chỉ là những tác phẩm đã ký hợp đồng từ trước.

Điều này khiến một kẻ mê giọng nói như Phương Tri Nhiên cảm thấy như bị bỏ đói, thèm đến mức tim gan cồn cào.

Cơn buồn ngủ lập tức bị gạt sang một bên. Cậu nhanh chóng nhấn vào đoạn audio, đeo tai nghe, rúc vào sâu trong chăn.

Chất giọng lạnh lùng, thường ngày mang theo hơi thở của băng tuyết, nhưng trong đoạn audio ru ngủ này, lại trở nên thấp trầm, áp sát vào tai Phương Tri Nhiên như một mệnh lệnh dịu dàng nhưng không kém phần bá đạo.

Hệ thống tai nghe chất lượng cao truyền tải từng câu chữ một cách rõ ràng, từng thanh âm chấn động bên tai, mềm mại đến mức khiến cậu có cảm giác như có ai đó đang ở bên, nhẹ nhàng ôm lấy mình ——

“Ngủ đi, nếu không...”

Trong chiếc chăn ấm áp, hơi thở chợt trở nên dồn dập, khuôn mặt nóng bừng. Đến tận khoảnh khắc chìm vào giấc mộng, Phương Tri Nhiên vẫn còn lơ mơ suy nghĩ ——

Nếu giọng nói này bảo mìn làm gì, mình đều nguyện ý.

---

“Cuối tuần này tổ nghiên cứu cần một người báo cáo bài luận, cậu có muốn làm không?”

Ngày hôm sau, trong văn phòng, Quý Hành Xuyên nhìn Phương Tri Nhiên, hỏi.

"Hả? Thứ mấy vậy?" Hắn hỏi.

"Thứ bảy." Quý Hành Xuyên đáp, “Thầy Quách nói sẽ họp với chúng ta qua video call.”

"À..." Phương Tri Nhiên gật đầu, “Chắc là đi được. Cảm ơn đàn anh đã cho em cơ hội thể hiện.”

"Không cần cảm ơn, vốn dĩ tôi định tự trình bày, nhưng thầy Quách bảo để cậu làm." Quý Hành Xuyên nói, “Chờ một lát, tôi lấy tài liệu cho cậu.”

Bàn làm việc của Quý Hành Xuyên được sắp xếp vô cùng gọn gàng. Bên trái là một hàng folder màu xanh nhạt, bên phải có hai chậu cây nhỏ cùng một hộp kẹo long giác tán giúp dịu cổ họng.

Trên màn hình máy tính là một bài luận từ tạp chí của học viện, kèm theo phần đánh giá do chính Quý Hành Xuyên viết thay thầy Quách khi thẩm định bản thảo ——

“Chủ đề nghiên cứu có tính sáng tạo quá cao, phương pháp thực nghiệm chưa đủ thuyết phục. Kiến nghị chuyển sang tạp chí khoa học viễn tưởng.”

Phương Tri Nhiên: “……”

Bỗng nhiên, một giọng nữ vang lên từ cửa văn phòng.

“Ơ kìa, Tiểu Nhiên.”

Phương Tri Nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy một người đang ôm cả chồng tài liệu bước vào.

À không, phải nói là đàn chị năm nhất thạc sĩ Cam Uyển Hòa đang vác một "ngọn núi nhỏ" gồm những bản thảo đóng dấu.

"Để em giúp." Cậu đứng dậy, đỡ bớt tập giấy từ tay Cam Uyển Hòa. “Đặt ở đâu đây?”

"Cứ để gần cửa sổ là được." Cam Uyển Hòa thả người xuống ghế, thở dài một hơi, “Mệt chết đi được. Khiêng được nửa đường, dây buộc tóc đứt luôn, chị thật sự muốn vứt cả đống này xuống đất, nhưng khổ nỗi nó lại là tài liệu của chính chị.”

Mái tóc đen của cô xõa tung, phủ kín bờ vai một cách hỗn loạn.

"Bây giờ trong phòng thí nghiệm có ai không? Chị cần đi lấy mấy sợi dây điện..." Cam Uyển Hòa vừa nói đến đây, một bàn tay trắng nõn, thon dài đã vươn ra trước mặt cô.

Trên lòng bàn tay Phương Tri Nhiên là hai sợi dây buộc tóc cùng mấy chiếc kẹp tóc hình chữ U.

Cam Uyển Hòa lập tức lấy một chiếc kẹp, nhanh chóng búi lại mái tóc của mình, sau đó cẩn thận chỉnh lại những lọn tóc con: “Đầy đủ hết rồi!”

"Dĩ nhiên." Phương Tri Nhiên tự hào nói.

Là một coser chuyên nghiệp thường xuyên đi chụp ảnh ngoại cảnh, mang theo dây buộc tóc, kẹp tóc hay kim băng là điều đã ăn sâu vào bản năng của cậu.

"Dĩ nhiên?" Cam Uyển Hòa nhướng mày, “Ơ kìa, Tiểu Nhiên có bạn gái à? Sao chu đáo thế, lúc nào cũng mang theo mấy món này!”

Cô suy nghĩ một chút, gật gù: “Cũng đúng thôi. Tiểu Nhiên đẹp trai thế này, chắc chắn có nhiều người theo đuổi lắm.”

Phương Tri Nhiên: “……”

Không, im miệng ngay đi!

“Theo đuổi cái gì?”

Từ phía cửa văn phòng, Quý Hành Xuyên xách theo laptop, không biết đã đứng đó từ bao giờ.

"Đuổi giết anh đấy!" Cam Uyển Hòa bĩu môi, “Anh bắt em đóng dấu đống tài liệu dày như vậy!”

"Cảm ơn." Quý Hành Xuyên đáp tỉnh bơ, “Vậy cái máy hàn của tôi mượn thêm hai ngày nữa nhé?”

"Được rồi được rồi, hai người đúng là cha mẹ tái sinh của tôi!" Cam Uyển Hòa cầm theo kẹp tóc, vui vẻ đẩy cửa rời đi. “Có gì cứ gọi chị, việc nặng việc bẩn chị đều làm!”

Phương Tri Nhiên giật giật khóe miệng.

"Đàn anh." Cậu nói, “Những việc nhỏ như đóng dấu tài liệu, lần sau có thể bảo em làm mà.”

"Những việc nhỏ thế này," Quý Hành Xuyên đáp, “quá đơn giản, tôi sợ cậu chán.”

Phương Tri Nhiên: “……”

"Cái này cho cậu." Quý Hành Xuyên đẩy chiếc notebook đến trước mặt Phương Tri Nhiên. “Xem thử đi.”

Quyển sổ tay này hoàn toàn được viết tay, từ việc lựa chọn đề tài nghiên cứu đến các giả thuyết, rồi từng thí nghiệm đã thực hiện, tất cả đều được ghi chép tỉ mỉ, rành mạch.

Phương Tri Nhiên lướt qua vài trang, bắt gặp một số thuật ngữ quen thuộc.

Khoan đã... đây chính là sổ ghi chép nghiên cứu liên quan đến bài luận mà tối qua Quý Hành Xuyên đã gửi cho cậu!

"Đại khái là ý tưởng này." Quý Hành Xuyên giải thích. “Cậu chuẩn bị buổi báo cáo tổ nghiên cứu, có thể chọn bài luận nào cậu hứng thú, rồi dựa theo hướng này mà triển khai.”

"À... Được." Phương Tri Nhiên gật đầu.

Cậu cẩn thận nhận lấy notebook từ tay đàn anh, trịnh trọng đặt vào trong cặp sách.

Một lúc sau, cậu do dự suy nghĩ rồi quyết định lên tiếng.

“Đàn anh.”

Quý Hành Xuyên vẫn đang gõ nhận xét bản thảo, thoáng dừng lại: “Đàn em?”

Phương Tri Nhiên: “……”

"Em không có bạn gái." Cậu nhấn mạnh từng chữ, “Tuyệt đối không có! Trong thời gian học nghiên cứu sinh cũng không có ý định yêu đương, em sẽ tập trung học tập.”

Quý Hành Xuyên đang gõ bàn phím bỗng khựng lại.

Trước mắt amh, thiếu niên cúi đầu, mái tóc nâu nhạt rũ xuống che khuất ánh mắt, khóe môi mím chặt, trông có vẻ... hơi ảo não.

Quý Hành Xuyên đang định nói rằng trong nhóm nghiên cứu không có quy định cấm yêu đương, nhưng nam sinh đã nói tiếp —

“Dây buộc tóc đó là... mẹ em bỏ vào túi cho em. Bà sợ em nhớ nhà, muốn em nhìn vật nhớ người.”

Quý Hành Xuyên: “……”

Anh khoát tay: “Biết rồi, mau cút đi.”

Phương Tri Nhiên lập tức ôm notebook, nhanh chóng chuồn ra khỏi phòng.

Cánh cửa vừa khép lại, Quý Hành Xuyên liền thả lỏng dáng ngồi, khẽ cười thành tiếng.

Vị đàn em này, thú vị thật đấy.

Anh lướt mắt qua màn hình điện thoại, phát hiện có tin nhắn mới từ em họ.

[Quý Trạch ]: Anh! Em tới đưa tin vui cho anh đây!

[Quý Hành Xuyên ]: Không nhận, đi ra ngoài.

[Quý Trạch ]: QAQ Anh thật vô tình!

[ Quý Trạch ]: Anh có định đi thành phố C không? Thứ bảy này Tình Đăng Văn Hóa tổ chức hội chợ Manga & Anime, khách mời đặc biệt của gian hàng game mở rộng là Bông Tuyết lão sư đó!

[ Quý Hành Xuyên ]: Thứ bảy?

[ Tấm Tắc ]: Đúng rồi! Mới vừa công bố, em gửi anh xem này.

Em họ gửi đến thông báo chính thức từ tổ chức MCN.

@Tình Đăng Văn Hóa: "Thứ bảy này, cùng nhau đến hội chợ để gặp gỡ Bông Tuyết lão sư nhé!" @Mùa Đông Tiểu Tuyết Hoa

Bình luận bên dưới —

@Mua cốc đều biến hải cảnh: “Khoan đã? Trước đó không phải nói là chủ nhật sao? Đổi lịch rồi à?”

@Yêu thích vô số tiền bao trống trơn: “Mọi người đã giao lưu ổn với Tiểu Tuyết Hoa chưa?”

@Bình Bình (nửa lui vòng, chỉ xem Bông Tuyết bản): “Hẳn là ổn rồi? Tài khoản chính thức cũng đã đăng thông báo. Các vị, thứ bảy này nhớ đi săn tem cùng Bông Tuyết lão sư nhé!”

Quý Hành Xuyên lướt qua phần bình luận, khóe môi khẽ nhếch lên.]

[Quý Trạch]: “Anh, anh có định đi không? Tuy là nam, nhưng diện mạo siêu cấp tuyệt sắc đó nha~”

[Quý Trạch]: “Chúng ta gặp mặt trực tiếp đi?”

[Quý Hành Xuyên]: “Gặp mặt? Không cần thiết đâu.”

[Quý Trạch]: “Cũng đúng ha. Cái gì đẹp đẽ thì cứ giữ lại trên mạng là được rồi. Cảm ơn anh, em giác ngộ rồi!”

---

Trong chương trình học của sinh viên cao học ngành vật lý, mỗi tuần đều có một buổi học tối.

Khi Phương Tri Nhiên bước vào lớp, mấy sinh viên ở hàng ghế đầu đang tụ lại thành một nhóm, trong đó có người than thở:

“Tôi vừa mới đến thôi mà đã bị gọi đi báo cáo tổ nghiên cứu! Trước mặt bao nhiêu tiến sĩ đàn anh đàn chị thế này, tôi còn chưa kịp nghĩ ra cái gì hết, huhuhu!”

Phương Tri Nhiên khẽ siết chiếc notebook trong tay, nghĩ thầm mình thì vẫn có chút ý tưởng đây.

Cậu tìm một góc khuất, nhân lúc giảng viên chưa đến, mở điện thoại trò chuyện với bạn mình, Tô Gia.

[F]: “Tớ thèm thuồng bản thu âm 'Mộng tình lưu ma' quá, giúp tớ mua được không?”

[F]: “Đừng có từ chối, thêm đến 600 tớ cũng chịu!”

[Tô Gia]: “Không có hàng. Tớ vừa hỏi mấy nơi, giá toàn hạ thấp rồi.”

[Tô Gia]: “Người ta bảo nếu là fan ruột thì tự mà kiếm, giờ giá tầm 2000 khối đó.”

[F]: “……”

[F]: “Bi thương, lại cách Mùa Đông lão sư xa thêm một bước.”

[Tô Gia]: “Thôi tỉnh lại đi. Nghe đồn, hơn nửa số người có giọng dễ nghe đều là mập mạp đó. Hơn nữa nhà cậu Mùa Đông lão sư chưa từng lộ mặt.”

[F]: “Tớ rất tỉnh táo. Chỉ cần tớ đỗ thủ khoa, tớ có thể tiếp tục nghe giọng ngài ấy. Tiện thể, tớ cũng cưng chiều Mùa Đông lão sư với tất cả nhân vật ngài ấy lồng tiếng luôn.”

Ngay lúc đó, điện thoại cậu rung lên, có cuộc gọi đến từ bên công ty MCN. Cậu vội ra khỏi lớp để nghe máy.

"Bông Tuyết," đầu dây bên kia là nhân viên của Tình Đăng Văn Hóa, “Xin lỗi nha, lịch trình hội chợ Manga & Anime ở thành phố C bị thay đổi. Lịch trình của cậu dời từ chủ nhật sang thứ bảy rồi nhé.”

"A? Thứ bảy thì tôi không đi được." Phương Tri Nhiên đáp. “Tôi có việc rồi.”

"Cậu phối hợp chút đi, còn có chuyện gì quan trọng hơn hội chợ sao?" Đối phương nói.

Phương Tri Nhiên: “Có.”

"Lịch trình đã công bố rồi." Đối phương nói. “Cậu không đến thì những fans đang mong chờ cậu biết làm sao bây giờ?”

"Ai công bố thì người đó đi." Phương Tri Nhiên đáp gọn. “Các người tự ý thay đổi lịch mà không hỏi ý kiến tôi trước, giờ còn muốn tôi phối hợp?”

Là sinh viên năm nhất, lại còn là người thuyết trình trong buổi hội thảo, cậu không thể dễ dàng xin nghỉ được.

"Đừng nóng giận mà, là lỗi của tôi." Giọng đối phương mềm hẳn xuống. “Để tôi đi hỏi lại xem sao, cậu cũng thử xem có thể điều chỉnh được không. Nhưng mà, Bông Tuyết à, nếu bây giờ sửa thông báo lại thì fans chắc chắn sẽ thất vọng, tốt nhất vẫn nên đi hội chợ vào thứ bảy thì hơn.”

Cuộc gọi kết thúc.

Phương Tri Nhiên nhìn màn hình điện thoại, trong nhóm chat của tổ nghiên cứu, mọi người đang trò chuyện rất sôi nổi.

Đàn chị Cam Uyển Hòa đang hỏi mọi người muốn ăn gì để chuẩn bị đồ ăn vặt cho buổi hội thảo vào thứ bảy.

[Nhóm chat] — "Không trượt phát nào" (27 thành viên)

[Bác một - Cam Uyển Hòa]: Thứ bảy này tổ chức hội thảo, lão Quách không có mặt trực tiếp, vậy nên chị sẽ mua nhiều đồ ăn vặt hơn cho mọi người nhâm nhi nhé!

[Lão Quách]: Nhưng tinh thần thầy vẫn luôn ở trong nhóm nha~ (emoji cười)

Phương Tri Nhiên khẽ cong môi.

Một lát sau, nhóm chat lại nhảy ra tin nhắn mới:

[ Lão Quách]: Mọi người thấy sao nếu chúng ta dời hội thảo sang chủ nhật?

[Bác một - Cam Uyển Hòa]: Em lúc nào cũng sẵn sàng!

Mọi người lần lượt tỏ ý đồng ý với phương án đổi lịch.

[Nghiên tam - Phan Hủ]: Em sao cũng được. Mà lão Quách, rốt cuộc ai muốn đổi lịch vậy?

[Lão Quách]: Không phải thầy! Là Quý Hành Xuyên.

[Lão Quách]: Cậu ta mới bảo ta rằng gần đây áp lực học hành quá lớn, muốn về thăm mẹ một chuyến. Chủ nhật mới quay lại được. (emoji cười)

[Nghiên tam - Phan Hủ]: Thật hay giả vậy? Anh ta mà cũng có ngày này sao?

Ngay sau đó, [Nghiên tam - Phan Hủ] liền rút lại một tin nhắn.

[Nghiên tam - Phan Hủ]: Đàn anh Quý, chúc anh nghỉ ngơi tốt nha!

[Lão Quách]: @Nghiên một - Phương Tri Nhiên, em có ở đây không?

[Lão Quách]: Em thấy thế nào?

Phương Tri Nhiên: “……”

Rõ ràng là có chuyện gì đó, vậy mà còn tìm một cái cớ chẳng ra đâu vào đâu.

Nhưng mà—

[Lão Quách]: Hay là em thích tổ chức vào thứ bảy hơn?

[Nghiên một - Phương Tri Nhiên]: Em chọn chủ nhật đi. Thứ bảy… Ờ thì, cũng làm dấy lên nỗi nhớ nhà trong em rồi. (emoji nước mắt lưng tròng).

Chú thích " Bác một (博一) và "nghiên một, nghiên tam" (研一, 研三) là cách gọi trình độ học vấn trong hệ thống giáo dục đại học Trung Quốc:

Bác một (博一 - Tiến sĩ năm nhất): Chỉ những người đang học năm thứ nhất của chương trình tiến sĩ.

Nghiên một (研一 - Thạc sĩ năm nhất), nghiên tam (研三 - Thạc sĩ năm ba):

"Nghiên" là viết tắt của "nghiên cứu sinh" (研究生), tức là học viên cao học.

"Nghiên một" là thạc sĩ năm nhất, "nghiên tam" là thạc sĩ năm ba (nếu chương trình kéo dài ba năm).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play