Editor: Idylie.
Lần này hồi đáp, Phương Tri Nhiên tự cảm thấy mình đã trả lời vô cùng hoàn hảo.
Trước trung tâm nghiên cứu khoa học, cậu bày tỏ thái độ nghiêm túc, thiên địa chứng giám.
Thế nhưng, dường như đàn anh vẫn chưa hài lòng. Ánh mắt anh nhìn cậu chẳng khác nào đang đánh giá một con côn trùng thiếu hụt trí não trong lĩnh vực học thuật.
Một lúc lâu sau, đàn anh mới hỏi:
“Cậu có tốc độ thế nào?”
Phương Tri Nhiên đáp ngay:
“Nhanh như chớp?”
Không bàn đến chất lượng, nhưng cả đêm có thể viết được mười bài luận.
“Được.” Quý Hành Xuyên gật đầu, rồi nói: “Là thế này, trên tay lão Quách có hai quỹ hạng mục. Hiện tại, nhóm tiến sĩ bên này đang thực hiện, nhưng ông ấy muốn cậu tham gia nhóm đề tài trước. Sau khi hoàn thành chương trình học, cậu sẽ hỗ trợ tôi làm thí nghiệm. Có thể sẽ hơi vất vả một chút, cậu chịu được không?”
Phương Tri Nhiên đáp ngay: “Bể học vô bờ, vất vả chính là rèn luyện của cuộc đời.”
Tui chính là con chó trung thành nhất với sự nghiệp nghiên cứu khoa học!
Có vẻ như cuối cùng Quý Hành Xuyên cũng hài lòng, ánh mắt nhìn cậu mang theo sự coi trọng rõ rệt, nặng trĩu đến mức tưởng như có thể chạm vào được.
Phương Tri Nhiên cúi xuống nhìn tập tài liệu mới xuất hiện trên tay, rơi vào trầm tư.
“Sách này đưa cậu.” Quý Hành Xuyên nói, “Trong này có vài phương pháp thí nghiệm sau này sẽ hữu ích. Khi nào rảnh thì đọc qua.”
Anh lại hỏi thêm vài vấn đề liên quan đến việc học, Phương Tri Nhiên đều lần lượt trả lời.
Kim đồng hồ trên tường chỉ 5 giờ chiều, ánh hoàng hôn màu cam ấm áp len lỏi qua cửa sổ, phủ lên người Quý Hành Xuyên một vầng sáng nhàn nhạt.
“Không còn sớm nữa.” Cuối cùng, Quý Hành Xuyên lên tiếng đuổi người. “Đi ăn cơm đi.”
Phương Tri Nhiên vừa đứng lên định rời đi, nhưng ngay khoảnh khắc ấy, một cơn bỏng rát dữ dội lan ra giữa hai chân, khiến cậu loạng choạng một chút rồi ngồi thụp lại ghế.
Chết tiệt, lúc đó gấp quá nên quên rút chân ra, giờ thì hay rồi, kẹt lâu quá, chắc là bị trầy da rồi.
Quý Hành Xuyên: “?”
Phương Tri Nhiên khẽ cắn môi, cố giữ vẻ bình tĩnh: “Đàn anh, bầu không khí học thuật ở đây… thật sự quá tốt, làm em lưu luyến quên mất thời gian.”
Quý Hành Xuyên: “…”
Ngăn kéo bàn làm việc bị kéo ra, ngón tay thon dài của anh lấy ra một túi kẹo mềm rồi đưa tới trước mặt cậu.
“Đi ăn cơm đi.” Quý Hành Xuyên nói, “Đừng chỉ lo học, sức khỏe cũng quan trọng. Nếu có chỗ nào không hiểu thì cứ hỏi tôi.”
“… Ừm.” Phương Tri Nhiên ôm lấy túi kẹo cùng tập tài liệu, lặng lẽ rời đi.
Cánh cửa vừa khép lại, Quý Hành Xuyên khẽ thở phào, lười biếng tựa vào chiếc ghế làm việc của lão Quách.
Điên thật rồi. Sao anh lại có cảm giác vị đàn em này trông giống hệt cô coser đáng yêu tại hội chợ Manga Anime lần trước chứ?
Chỉ là nhân vật mà cô ấy cosplay có một nốt ruồi lệ, vừa khéo đàn em cũng có.
Quý Hành Xuyên đứng dậy, kéo cửa sổ ra một chút.
Không khí trong phòng toàn mùi mọt sách, tốt nhất nên để nó tản bớt đi.
---
Phương Tri Nhiên vừa bước ra khỏi tòa nhà học viện, liền bắt gặp một vị đàn anh khác trong nhóm, nghiên cứu sinh năm ba – Phan Hủ.
“Tri Nhiên, lại đến học sao?” Phan Hủ chào hỏi.
“Không phải, đàn anh Quý tìm em.” Phương Tri Nhiên đáp.
“A, nhớ rồi! Hôm qua anh nhờ lão Quách sửa luận văn, ông ấy có nhắc đến một câu.” Phan Hủ vỗ trán. “Lão Quách bảo Quý Hành Xuyên hướng dẫn em, đúng không?”
“Đúng, em vừa mới gặp đàn anh ấy.”
“Thảm rồi.” Phan Hủ tỏ vẻ thương cảm. “Quý Hành Xuyên rất khắc nghiệt.”
“Ừm…?” Phương Tri Nhiên ngẩn người. “Anh ấy từng hướng dẫn ai chưa?”
“Chưa từng.” Phan Hủ dứt khoát lắc đầu.
“Vậy sao anh biết anh ấy khắc nghiệt?” Phương Tri Nhiên khó hiểu.
“Trước khi anh ta đến, lão Quách mỗi năm chỉ đăng một hai bài luận văn, sống nhàn nhã lắm.” Phan Hủ nói. “Sau khi anh ta đến, năm ngoái lão Quách đã đăng mười hai bài, mệt đến suýt gục.”
Phan Hủ thở dài: “Giờ thì lão Quách chạy rồi.”
Phương Tri Nhiên: “……”
“Tóm lại, cố lên nhé.” Phan Hủ vỗ vai cậu đầy đồng cảm. “Chỉ cần nghiêm túc học tập, làm việc đàng hoàng là được. Đàn anh Quý không thích những kẻ lười biếng đâu.”
Phương Tri Nhiên: “À… Đã hiểu.”
Vậy nên, nhất định không thể để đàn anh biết rằng sau lưng cậu là một coser đầy sức sống.
Phan Hủ còn bận xử lý số liệu thí nghiệm, nói với cậu vài câu rồi lại hừng hực lao đi.
Điện thoại trong túi rung lên, cậu vừa lấy ra xem thì thấy đó là cuộc gọi từ Tô Gia, người bạn đã cùng cậu đi hội chợ Manga Anime hôm nay.
“Cứu mạng, đau chết mất.” Phương Tri Nhiên vừa đi vừa nghe máy. “Lúc chế tác mấy bộ cosplay này, họ có thể nào nghĩ đến việc người mặc nó cũng là con người không?”
“Thế giới giả tưởng không tính là người, chỉ là rau hẹ thôi.” Tô Gia cười cười. “Nói mới nhớ, tất cả là tại đàn anh cậu, đột nhiên gọi cậu đi……”
“Không thể trách anh ấy.” Phương Tri Nhiên nói. “Dân nghiên cứu bọn tớ đều như vậy. Nếu thầy hướng dẫn muốn gặp, dù có nằm chết trong mộ, cũng phải bật dậy, nhảy nhót mà lao ra tổ chức một cuộc họp nhóm, rồi tiện thể khắc luôn thời gian họp lần sau lên bia mộ.”
Tô Gia: “……”
“Hơn nữa, đàn anh của tớ là nhân vật hiếm thấy đấy.” Phương Tri Nhiên nói tiếp. “Viện thảo của khoa Vật lý, đại thần trên diễn đàn trường. Rất nhiều người muốn gặp mặt anh ấy nhưng chẳng có cơ hội. Tớ thế này coi như đã đánh bại 90% người trong diễn đàn rồi.”
Chưa kể, giọng nói của đàn anh còn cực kỳ dễ nghe. Âm thanh sạch sẽ, lạnh nhạt, nhẹ như bầu trời quang đãng với những gợn mây lững lờ.
Mà cậu thì lại chẳng có chút sức chống cự nào với những giọng nói dễ nghe như thế.
Nhưng mà… tại sao Quý Hành Xuyên lại dùng đường để tống cổ cậu đi? Cứ như tiên lễ hậu binh vậy.
Hai người tiếp tục tán gẫu vài câu, chẳng mấy chốc, Phương Tri Nhiên đã về đến ký túc xá.
Trước cửa, một tiệm trà sữa mới khai trương đang sáng đèn. Hương trà dâu tây nhàn nhạt phảng phất trong không khí.
“Mua một ly không?” Một nữ sinh làm thêm đưa cho cậu tờ quảng cáo. Vừa nhìn thấy mặt cậu, cô hơi sững lại. “Khai trương khuyến mãi, trà dâu tây chỉ còn 20 tệ một ly.”
“Không cần, cảm ơn.” Phương Tri Nhiên từ chối.
Hai mươi tệ, đắt thật. Uống vào có thể sống lâu thêm vài giây không, hay ít nhất cũng giúp tăng chỉ số thông minh một chút?
Giá cả ở đại học A đúng là giống điểm chuẩn của nó, nước lên thì thuyền cũng lên theo.
Thang máy dừng lại ở tầng mười. Phương Tri Nhiên rút chìa khóa từ trong túi ra, mở cửa ký túc xá.
Bạn cùng phòng và cả nhóm nghiên cứu đề tài bên cạnh đều đi họp ở nơi khác, tuần này bọn họ không có ở đây, ký túc xá chỉ còn lại mình cậu.
Cậu đặt cặp sách xuống, ngồi lên mép giường, cởi chiếc quần thể thao đen rộng thùng thình, khập khiễng bước đến trước gương lớn.
Làn da trắng muốt bên sườn chân bị lớp da cứng của giày ma sát đến đỏ bừng. Trên bắp chân còn hằn lên vài vệt đỏ do đôi tất dài có đai của bộ cosplay siết chặt. Cậu cúi đầu, tháo bỏ chân hoàn, cuối cùng cũng giải phóng đôi chân khỏi gông cùm xiềng xích. Nhưng sườn chân vẫn để lại một chút vệt máu, nhìn qua có hơi thê thảm.
Phương Tri Nhiên nằm bò ra mép giường, vắt chéo hai chân lên không trung, định bôi chút thuốc mỡ tan máu bầm.
Điện thoại lại rung lên. Là tin nhắn mới từ Tô Gia.
[Tô Gia]: Bông tuyết, ngay vừa rồi, “Lẫm Khâm” lại bất ngờ ra thêm vòng merch mới đấy!
[Tô Gia]: Chính là cái tên tóc trắng điên khùng trong sách mà gần đây cậu thích ấy! Tần suất ra merch của anh ta đúng là cao thật!
“!”
Eo không mỏi, chân cũng chẳng đau nữa! Phương Tri Nhiên bật dậy khỏi giường, lập tức mở trang mua sắm online.
Giấy note sticker, một tập lớn thế này mà chỉ có 20 tệ, quá rẻ, mua ngay!
Móc khóa, thiết kế tinh xảo, chỉ 30 tệ, mua luôn, lấy số lượng nhiều!
Dự kiến giao hàng trong ba tháng?
Ba tháng có lâu không? Không hề! Đây không phải chờ đợi, mà là tạo ra sự mong chờ trong cuộc sống!
Dưới cảm xúc dâng trào, Phương Tri Nhiên hạ đơn thành công.
[Tô Gia]: All?
[F]: Đúng, mỗi loại đều mua. Kéo dài mạng sống thành công.
[Tô Gia]: Ký túc xá các cậu bảo vệ môi trường ghê nhỉ?
[F]: Ý gì?
[Tô Gia]: Có một cây rau hẹ lớn thế này ngay trong phòng.
[F]: …
[Tô Gia]: Nói thật, trước kia tớ cứ thắc mắc không hiểu vì sao mấy cậu lại thích mấy nhân vật đó.
[Tô Gia]: Cậu thích nhân vật trong sách, có người thì ổn trọng, có người bệnh kiều, có kẻ lại điên khùng. Nói chung là kiểu gì cậu cũng mê được.
[Tô Gia]: Giờ tớ mới nghĩ thông suốt rồi. Lý do là vì diễn viên lồng tiếng “Mùa Đông” lồng cho tất cả bọn họ đúng không?!
[F]: (゜▽^*))
[F]: Không nói nữa, đi học đây. Chú ý quan sát, có một nghiên cứu sinh sắp bắt tay vào nghiên cứu rồi.
Quý Hành Xuyên đưa cho cậu quyển sách do thầy hướng dẫn chung của bọn họ, Quách Lân, biên soạn. Nội dung chuyên sâu nhưng không quá khó hiểu, chứa nhiều kiến thức thực tiễn.
Phương Tri Nhiên đọc được hơn nửa cuốn, tiện thể ghi lại một số ghi chú quan trọng.
Thấy thời gian đã muộn, cậu đứng dậy cầm áo ngủ, chuẩn bị đi tắm. Đúng lúc đó, một cơn gió nhẹ lật tung trang sách đang để trên bàn.
Lời của Phan Hủ ban sáng vẫn văng vẳng bên tai. Nghĩ ngợi một chút, cậu cầm điện thoại lên, tùy tiện chụp lại một trang sách—
Sau đó, gửi tin nhắn cho Quý Hành Xuyên.
[F]: Đàn anh, buổi tối tốt lành! Trang này có chỗ hơi khó hiểu, mong anh chỉ giáo.
Dùng cách uyển chuyển để báo cho đàn anh biết rằng mình đã học xong.
Chăm chỉ, ham học hỏi, luôn khát khao tri thức— hình tượng nghiên cứu sinh ưu tú lại một lần nữa được củng cố.
---
Quý Hành Xuyên hôm nay ở phòng thí nghiệm lâu hơn hai tiếng. Khi rời đi, điện thoại trong túi sáng lên vài lần, báo có tin nhắn mới.
Anh không vội kiểm tra ngay mà chậm rãi tháo găng tay và khẩu trang, cởi áo blouse trắng, sau đó mới lấy điện thoại ra xem.
Tin nhắn đến từ tổ sản xuất game MOBA “Bước Qua Ngàn Năm”, báo rằng bản thu âm ngày hôm qua của anh đã được cập nhật vào game. Kèm theo đó là loạt bình luận từ người chơi:
[Mùa Đông, vẫn là anh đỉnh nhất! Chưa gì đã quỳ rồi!]
[Cứ tưởng anh biến mất luôn rồi, không nhận job nào mới cả!]
[Ôi chồng ơi, giọng anh khiến chân tôi nhũn ra rồi đây.]
Quý Hành Xuyên hạ mi mắt, định trả lời tin nhắn thì một thông báo mới hiện lên trên màn hình—
【Hội chợ Manga Anime tại thành phố S: Coser tuyệt mỹ khiến tôi muốn chổng ngược gội đầu!】
Anh vô thức chạm vào tin tức.
Bài đăng kèm theo một ảnh động, chính là coser mà sáng nay em họ Quý Trạch đã hết lời khen ngợi. So với đoạn video ban ngày, những bức ảnh này có chất lượng tốt hơn nhiều.
@Không-muốn-khai-giảng: Bị thu hút vào đây vì tiêu đề… Trời ơi, đẹp quá! Nhân vật này rất khó cosplay, hiếm ai có thể tái hiện hoàn hảo đến vậy.
@Nằm-yên-ở-ba-hố: Trang phục quá tinh xảo, eo quá nhỏ, chân quá trắng quá đẹp! Ủa, sao màn hình điện thoại tôi ướt thế này…?!
@Lệch nữa là out: Hôm nay hình như anh ấy đi cùng bạn bè nè. Hehe, tôi may mắn chụp được ảnh chung! Tính cách cũng rất dễ thương!
@Trâu-ngựa-làm-công: A a a, đây là “Bông Tuyết” mà tôi thích! @Mùa Đông Tiểu Tuyết Hoa, vào xem trang cá nhân đi, tác phẩm của cậu ấy đều đỉnh lắm!
@Muốn-hẹn-hò-với-mười-chàng-trai: Khoan đã… Dáng người thế này, đẹp đến mức nào đây? Nhìn như Nữ Oa tự tay nặn ra vậy! Cần kiểm chứng ngay!
Quý Hành Xuyên nhấn vào ảnh, định giữ lâu để tải về thì đột nhiên khựng lại.
“…?”
… Sao nhìn quen vậy?
Anh nhíu mày, bấm vào ID của coser “Bông Tuyết” và lướt vào trang cá nhân.
Tài khoản này còn khá mới, nhưng đã ký hợp đồng với một MCN (mạng lưới quản lý nội dung), đăng tải không ít hình ảnh cosplay. Nhìn qua, chủ yếu là nhân vật thiếu niên, thỉnh thoảng cũng có vai nữ như lần này.
Số lượng người theo dõi: 450.000.
Thông tin cá nhân ghi: Giới tính — Nam.
Các bộ trang phục đều rất công phu, lớp trang điểm dày khiến khó có thể nhận ra khuôn mặt thật của coser.
Nhưng Quý Hành Xuyên vẫn cảm thấy… có gì đó rất quen.
---
Nhưng hôm nay, nhân vật mà Bông Tuyết cosplay lại có một nốt ruồi lệ ở đuôi mắt. Trùng hợp làm sao, đàm em của anh cũng có một nốt ruồi lệ ở cùng vị trí ấy.
Ừm, bây giờ đến cả giới tính cũng trùng khớp luôn rồi.
Vị đàn em có vẻ ngoài ngoan ngoãn, giác ngộ học thuật rất cao kia… Giữa nửa đêm còn đang chụp ảnh, sau đó lại gửi tin nhắn hỏi anh một vấn đề trong sách.
Quý Hành Xuyên mở ảnh chụp mà Phương Tri Nhiên gửi tới.
---
Phương Tri Nhiên: “……”
Cậu đỏ mặt, tay cầm điện thoại cứng đờ.
Không phải chứ?
Đàn anh thật sự nghiêm túc sao?
Một bài " cảm nghĩ nhân sinh" cậu chụp nhầm mà cũng cần giáp mặt giải thích à?
Phương Tri Nhiên cúi đầu nhìn lại bức ảnh.
Dòng chữ "Tôi cùng vật lý nửa đời duyên" vô cùng nổi bật, giống hệt một bài văn tràn ngập triết lý cuộc sống.
— Rút lại? Không kịp.
— Giả vờ mất tích? Không được, mai còn phải đi học.
— Thừa nhận mình chụp nhầm? Xấu hổ quá…
Được rồi, cứ xem như đây là một tai nạn khoa học đi.
Cậu run rẩy gõ chữ.
[F]: Đàn anh, em cảm thấy cái này có thể sẽ không cần giải thích……
Màn hình lóe sáng, tin nhắn của Quý Hành Xuyên lại đến.
[Quý Hành Xuyên]: Không sao, gặp mặt trao đổi sẽ rõ ràng hơn.
Phương Tri Nhiên: “……”
Xong đời.