9
Thằng nhóc trong lòng Thịnh Tuyển Ninh muốn chạy bạt mạng cả đêm, đu theo xe lửa rời khỏi thành phố này.
Thịnh Vãn Hâm:?
Giang Chính Hình không biết nghĩ tới chuyện gì, vành tai đỏ ửng đáng ngờ...
Thịnh Vãn Hâm:???
Đôi chồng chồng hợp pháp này đang chơi trò tình thú gì mà người ta không hiểu nổi à?
Một lúc lâu Giang Chính Hình tỏ vẻ nghiêm túc, nhíu mày nhìn Thịnh Vãn Hâm: - Cậu đang nói lung tung gì đó?
Mặt Thịnh Vãn Hâm đầy dấu chấm hỏi.
Ông trời chứng giám, anh ấy đã nói lung tung câu nào đâu? Giang Chính Hình khờ rồi hả?
Dù sao bọn họ cũng lớn lên cùng nhau từ nhỏ, tuy kiếp này ghét nhau như chó với mèo, không thể nào chung sống hòa thuận. Nhưng ít nhất, vẫn có chút tình cảm đặc biệt giống như tình thương của cha.
Vì thế Thịnh Vãn Hâm giơ tay vuốt tóc Giang Chính Hình, cảm khái nói: - Hầy, anh còn trẻ, vốn dĩ đẹp trai phong độ, sao bây giờ lại... khờ rồi?
Giang Chính Hình vả văng bàn tay ruồi bọ trêu người của anh ấy: - Tôi khuyên cậu tốt nhất đừng có cái suy nghĩ hại người mà chẳng ích ta ở chỗ này, nếu dám phá hỏng người… chuyện lớn của tôi! Tôi lập tức ly hôn cưới cậu, tin rằng ngoại trừ cậu và bà Thịnh thì cả nhà họ Thịnh ai nấy cũng vui mừng lắm.
Thịnh Tuyển Ninh:!
Cậu bắt đầu giả bộ ngoan ngoãn, hóng chuyện hết sức nhiệt tình. Bình luận ùn ùn kéo tới: Anh chỉ nói mà không làm, anh ly hôn đi, anh cưới người ta đi! Tranh thủ giải quyết thủ tục xong xuôi trước Tết là anh có thể dẫn anh ấy về nhà, khiến ngoại trừ anh ấy và bà Thịnh thì ai nấy cũng vui vẻ! Để tôi cũng vui lây luôn!
Gương vỡ lại lành cho tôi!
Thịnh Vãn Hâm ngơ ngác.
Thần đồng từ nhỏ đã nhảy cóc ba lớp này chưa từng gặp ai khó đoán đến vậy, còn là hai người, hơn nữa còn là một đôi! Hiển nhiên, chủ yếu là tên ngốc Giang Chính Hình này.
Thịnh Tuyển Ninh không biết hốt mớ hạt dưa từ đâu, cắn kêu răng rắc.
Thịnh Vãn Hâm cảm thấy mình không thể đối diện với Giang Chính Hình được nữa, có hơi ảnh hưởng chỉ số thông minh. Vì thế anh ấy đi vòng qua quầy bar, đẩy Thịnh Tuyển Ninh trông như hamster vào sau bếp. - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
Thịnh Tuyển Ninh:?
- Chúng ta không chơi với thằng ngốc. - Thịnh Vãn Hâm nói.
Nhân viên duy nhất ở sau bếp là Phương Duyệt thấy thế, hết sức tinh mắt cầm ly rượu cocktail ra ngoài, kết quả bị Giang Chính Hình hỏi có thể rót thêm Long Island Iced Tea được không, bị Phương Duyệt nhìn bằng ánh mắt tiếc thương rót một ly nước cẩu kỷ.
Ở sau bếp.
Thịnh Vãn Hâm nói thẳng: - Chuyện của hai người là sao?
Thịnh Tuyển Ninh cắn hạt dưa: - Anh ấy muốn ly hôn tôi!
Thịnh Vãn Hâm: - Vì sao?
Thịnh Tuyển Ninh suy nghĩ, hai mắt sáng rỡ: - Vì để cưới anh về đó!
- Làm gì có vụ đó, tôi trùng số* với tên ngốc Giang Chính Hình này. Thịnh Vãn Hâm lấy mấy hạt dưa trong tay Thịnh Tuyển Ninh, hai người cùng cắn.
(*0 là thụ, 1 là công)
Thịnh Vãn Hâm suy nghĩ trong chốc lát, cảm thấy việc này đáng để anh ấy ra tay, đứa em hờ đáng yêu của anh ấy bị Giang Chính Hình soàn soạt cơ thể, thế mà bây giờ còn bị soàn soạt chỉ số thông minh.
- Vậy bây giờ hai người bàn chuyện ly hôn ở đây à?
Thịnh Tuyển Ninh thầm nghĩ không ổn, câu chuyện đến đoạn gay cấn nhất rồi: - Không phải, anh ấy không nhận ra tôi...
Trên đầu Thịnh Vãn Hâm toàn là dấu chấm hỏi, anh ấy khó hiểu không thôi: - Em nghĩ lại đi, anh không dễ lừa như tên ngốc Giang Chính Hình kia đâu.
- Bây giờ anh ấy chỉ biết tôi là ông chủ quán bar, không biết tôi là Thịnh Tuyển Ninh.
Thịnh Vãn Hâm cảm thấy chỉ số thông minh của mình đang bị đả kích nghiêm trọng, sao trên đời này lại có người… người như Giang Chính Hình chứ!
Cuối cùng Thịnh Tuyển Ninh nói với vẻ yếu ớt tội nghiệp: - Tôi đang dùng thân phận người thứ ba để cứu vãn cuộc hôn nhân của mình.
...
Mười phút sau, Thịnh Tuyển Ninh và Thịnh Vãn Hâm ra dáng anh em tốt, khoác vai nhau bước ra từ sau bếp.
Giang Chính Hình nhìn chằm chằm bọn họ, nhai cẩu kỷ trong miệng răng rắc, sau đó đứng dậy kéo Thịnh Vãn Hâm chưa đứng vững sang một bên.
Giang Chính Hình giữ Thịnh Vãn Hâm lại, mỉm cười dịu dàng với Thịnh Tuyển Ninh, nhưng khi quay đầu thì lập tức biến sắc: - Cậu quen ông chủ?
- Hả... đúng vậy.
- Cậu ấy họ gì? Tên gì? Con nhà ai? Bao lớn rồi?
- Hả chuyện này...
Thịnh Vãn Hâm nhìn Giang Chính Hình, nghĩ vì sao anh ấy lại bị bắt biết được quá nhiều.
- Cậu đừng nhìn tôi bằng ánh mắt nhìn thằng ngốc như này. - Giang Chính Hình thấy Thịnh Vãn Hâm là lạ.
Thịnh Vãn Hâm để nắm tay lên môi, mất tự nhiên khụ một tiếng, lẳng lặng đảo mắt nhìn Thịnh Tuyển Ninh bên cạnh quầy bar.
Lúc bấy giờ Thịnh Tuyển Ninh vừa cắn hạt dưa, vừa nhìn chằm chằm từng cử chỉ động tĩnh của bọn họ.
Thịnh Vãn Hâm chậm rãi hỏi lại: - Nếu chính ông chủ còn chưa nói, vì sao tôi phải nói với anh?
Giang Chính Hình hít sâu một hơi, suy nghĩ xác suất phá đám của Thịnh Vãn Hâm. Suy đi nghĩ lại vẫn nói đúng sự thật: - Tôi đang theo đuổi cậu ấy...
Còn chưa nói xong đã bị tràng cười điên cuồng của Thịnh Vãn Hâm cắt ngang. Thịnh Vãn Hâm tỏ vẻ chưa hết thèm thuồng vỗ vai Giang Chính Hình như bị thần kinh, sau đó quay sang Thịnh Tuyển Ninh chuẩn bị lên tiếng: - Ha ha ha ha ha em trai ô!
Bị Giang Chính Hình bịt lại.
Ánh mắt Thịnh Vãn Hâm tỏ vẻ hoảng sợ, vô thức bước lên phía trước để thoát khỏi Giang Chính Hình. Nhưng trong mắt Giang Chính Hình lại biến thành muốn đi tới chỗ Thịnh Tuyển Ninh tiết lộ chuyện anh yêu thầm ông chủ. Vì thế một tay Giang Chính Hình bịt miệng Thịnh Vãn Hâm, một tay kẹp cổ kéo anh ấy đi, phớt lờ tiếng cầu cứu phản kháng của Thịnh Vãn Hâm, kéo anh ấy về chỗ ghế VIP...
Cho đến khi Giang Chính Hình và Thịnh Vãn Hâm biến mất trong tầm mắt, Thịnh Tuyển Ninh mới chép miệng, lẩm bẩm: - Kích thích ghê luôn...
- Đúng vậy đúng vậy.
Phương Duyệt lén lười biếng tới lấy hạt dưa của cậu.
10
Không biết Giang Chính Hình và Thịnh Vãn Hâm đã nói gì, tóm lại khi bước ra cả hai đều hết sức vui vẻ.
Thịnh Tuyển Ninh đang buôn dưa lê thỏa thê, chỉ thấy bất an không thôi . Thịnh Vãn Hâm xuất hiện đã quấy rầy kế hoạch của cậu, cứ tiếp tục như thế này, cậu sợ rằng không sống được tới lúc đón giao thừa năm nay.
Khi Thịnh Vãn Hâm chậm rãi bước tới, nhân mô cẩu dạng, đâu còn chật vật như lúc nãy bị Giang Chính Hình kéo đi.
Anh ấy phấn khích một cách khó hiểu, là người duy nhất biết toàn bộ sự thật ở hiện trường, bây giờ anh ấy có thể đùa cợt Giang Chính Hình sao cũng được.
Vì thế ở trước mặt Giang Chính Hình, Thịnh Vãn Hâm trước hết lau mồ hôi vốn không có trên mặt Thịnh Tuyển Ninh. Sau đó hết sức tỉ mỉ tách hạt dưa cho Thịnh Tuyển Ninh để cậu ăn một lượt cho đã, cuối cùng còn cẩn thận đưa một ly sữa bò nóng, trong suốt quá trình anh ấy nhìn bằng ánh mắt mập mờ, mỉm cười tục tằng (trong mắt Giang Chính Hình).
Thịnh Tuyển Ninh:???
Thịnh Vãn Hâm quay đầu ném vỏ hạt dưa tới trước mặt Giang Chính Hình: - Vứt rác giùm, cảm ơn.
Giang Chính Hình nghiến răng nghiến lợi, bóp vỏ hạt dưa kêu răng rắc...
Thịnh Vãn Hâm khốn kiếp, đã nói là giúp anh mà?
Thịnh Tuyển Ninh chỉ thấy chẳng phải hai người kia đang ghen nhau à? Vì sao lại lấy cậu ra để làm công cụ chọc tức đối phương, hạt dưa và dưa, cậu no sắp muốn nôn luôn rồi.
- Cậu thử phá đám nữa xem?
Giang Chính Hình không chịu được nữa, đưa điện thoại tới trước mặt Thịnh Vãn Hâm với vẻ mặt lạnh tanh, trên màn hình là giao diện danh bạ của một dãy số, ghi rằng “bà Thịnh”.
- Từ năm 10 tuổi tôi đã bỏ cái trò mách người lớn này rồi.
Thịnh Vãn Hâm vẫn giữ nụ cười: - Hơn nữa ông chủ vẫn chưa có người yêu, tôi không thể quan tâm cậu ấy được à?
Một câu làm Thịnh Tuyển Ninh ở bên cạnh nghèn nghẹn, Thịnh Vãn Hâm khốn kiếp, lúc ở sau bếp đã nói là giúp cậu mà?
Thịnh Vãn Hâm nhìn Thịnh Tuyển Ninh bằng ánh mắt đầy sâu xa, sau đó nhìn Giang Chính Hình với ánh mắt khiêu khích. ( truyện trên app T•Y•T )
Bất thình lình, Thịnh Tuyển Ninh cứng rắn như đi chịu chết, đỡ trán nói: - Thật ra, tôi đã kết hôn...
Giữa ba người bỗng lan tràn sự im lặng đáng xấu hổ, trong bầu không khí im lặng như có tiếng vỡ nát đến từ lồng ngực Giang Chính Hình.
Cậu đã kết hôn...
Vậy mà cậu đã kết hôn...
Là tên khốn kiếp nào để người đã kết hôn như cậu mở quán bar một mình, thậm chí trong khoảng thời gian mình thường đến đây tìm hiểu, tên khốn kiếp kia còn chẳng buồn tới giúp ông chủ một lần!
Đồ khốn, anh ta không biết chỗ vàng thau lẫn lộn như quán bar tiềm tàng bao nhiêu nguy hiểm à?
Thịnh Vãn Hâm nhìn bộ dạng Giang Chính Hình tan nát cõi lòng, trong mắt không còn ánh sáng! Anh ấy giơ một tay che khóe miệng, cố gắng nhịn cười, đợi bình tĩnh lại một lúc mới hết sức không biết xấu hổ mà nói: - Đã kết hôn, nhưng cũng ly hôn được mà đúng không?
- Ha ha ha, đúng là sắp ly hôn... - Thịnh Tuyển Ninh cười gượng.
Hay lắm, trái tim này dán lại thì vẫn còn đập được.
Giang Chính Hình như thể lập tức hiểu ra vì sao ông chủ lại đề nghị anh bồi thường cho Thịnh Tuyển Ninh nhiều hơn đôi chút, thì ra là đồng cảm như bản thân mình cũng bị ư?
Thằng khốn kia đã đối xử tệ bạc với ông chủ cỡ nào!
- Đúng vậy.
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời Giang Chính Hình đồng ý với lời Thịnh Vãn Hâm, anh hoảng loạn không lựa lời, nắm tay Thịnh Tuyển Ninh: - Ly hôn không có gì ghê gớm cả, tôi cũng sắp ly hôn. Tên kia đối xử không tốt với cậu đều là chuyện của quá khứ, sau này sẽ có người đối xử tốt với cậu...
- Ha ha ha...
Thịnh Tuyển Ninh đầy xấu hổ, định né tránh tay Giang Chính Hình, không ngờ người này càng nắm càng chặt, cuối cùng chỉ đành mạnh tay đẩy ra.
Thịnh Vãn Hâm chưa nuốt xuống ngụm nước đã cúi đầu phun trở lại cái ly, sau đó một mình trốn trong góc tự đấm ngực dậm chân không tài nào hiểu nổi...
Giang Chính Hình cảm khái: - Không ngờ chúng ta là người cùng cảnh ngộ.
Thịnh Vãn Hâm nổi điên xong trở về, nghe vậy bèn nghĩ, đưa em trai cho tên ngốc này thì hời cho anh quá: - Sao nào, anh còn muốn lập nhóm đến cục dân chính à?
Vậy mà Giang Chính Hình còn suy nghĩ tính khả thi của chuyện này, Thịnh Tuyển Ninh đã chấp nhận rằng mình không còn sống được bao lâu nữa. Chẳng phải cậu và Giang Chính Hình cùng đến cục dân chính à.
Điện thoại khẽ rung lên, Thịnh Tuyển Ninh thấy Thịnh Vãn Hâm lặng lẽ nhắn tin cho mình.
Thịnh Vãn Hâm: [ Yên tâm đi, không ly hôn được đâu ]
Thịnh Tuyển Ninh: Tôi cảm ơn anh lắm á...
Lúc đi, Giang Chính Hình kéo Thịnh Vãn Hâm sang một bên: - Cậu đừng có phá đám!
Thịnh Vãn Hâm cười nhạo một tiếng: - Tôi cần giành với anh chắc?
Thịnh Vãn Hâm thản nhiên kéo khăn quàng cổ ra, trên cổ dày đặc dấu hôn, dấu răng, thậm chí có cả vết móng tay cào, khiến người xem mặt đỏ tai hồng.
Giang Chính Hình giật mình: - Cậu!
- Cậu cái gì mà cậu.
Thịnh Vãn Hâm nheo mắt, cười nói: - Theo đuổi người ta cũng không biết, trai tân.
Giang Chính Hình cắn răng, nhìn ông chủ đang bận rộn trong quán bar, trong lòng vô thức cuồn cuộn ham muốn thú tính.
Thịnh Vãn Hâm cảnh cáo anh lần cuối: - Anh không tổn thương Tiểu Ninh, không thích em ấy muốn ly hôn với em ấy thì thôi. Nhưng nếu anh thích ông chủ này mà bạc đãi Tiểu Ninh, chắc chắn nhà họ Thịnh sẽ không bỏ qua cho anh! Em ấy đã không còn là trẻ mồ côi không nơi nương tựa mặc anh muốn làm gì thì làm!
Buổi tối, Tiểu Tùng gửi bản “Trình bày về việc ly hôn” mới nhất, tăng số tiền bồi thường lên 3 triệu so với con số ban đầu.
Thịnh Tuyển Ninh giàn giụa nước mắt, cái cậu nhận được không phải tiền, là cọng rơm đè chết cậu vào ba ngày sau!
Chỉ chốc lát sau Thịnh Vãn Hâm lại nhắn tin cho cậu.
Thịnh Vãn Hâm: [ Nhóc, anh đòi thêm tiền tiêu vặt cho em rồi đó ]
Thịnh Vãn Hâm: [ Nhưng mà yên tâm đi, không có ly hôn được đâu ]
Tác giả có lời muốn nói: --- vở kịch nhỏ ---
Thịnh Vãn Hâm về nhà.
Bà Thịnh: - Về rồi à?
Thịnh Vãn Hâm: (??`)
Bà Thịnh: - Làm xong chuyện mẹ nói chưa?
Thịnh Vãn Hâm: ( ⊙_⊙ )
Bảo sao anh ấy lại quên mất lý do đi tìm Thịnh Tuyển Ninh!