7

Tối hôm đó Thịnh Tuyển Ninh nhận được “Trình bày về việc ly hôn” bản mới nhất.

Lần ly hôn này có thể giải thích với người ngoài rằng vì Giang Chính Hình thay lòng đổi dạ mà ngoại tình, Thịnh Tuyển Ninh không hề làm gì sai, nhằm bảo vệ danh dự cho Thịnh Tuyển Ninh; về khoản tiền thù lao mỗi tháng 500 ngàn dự kiến trả cho Thịnh Tuyển Ninh trong hai năm sẽ được thanh toán một lượt sau khi hoàn tất thủ tục ly hôn; ngoài ra, để bù đắp thiệt hại nghiêm trọng về mặt thể xác và tinh thần của Thịnh Tuyển Ninh nên sẽ bồi thường thêm 5 triệu nữa...

Đọc đến đây, Thịnh Tuyển Ninh hết sức thành kính lạy ba lạy trước khung ảnh của Giang Chính Hình.

Thịnh Tuyển Ninh xem kiểu vung tiền như nước của Giang Chính Hình bao nhiêu đó là đủ.

Được kết hôn và ly hôn với Giang Chính Hình là vận may lớn nhất đời này của Thịnh Tuyển Ninh cậu.

Nhưng Thịnh Tuyển Ninh chưa kịp mừng xong thì nội dung mục cuối cùng của “Trình bày về việc ly hôn” bỗng đẩy cậu trở về từ thiên đường.

- Thời gian ly hôn tạm dời sang năm sau, trong thời gian hôn nhân vẫn còn hiệu lực, vì để người lớn hai nhà Giang - Thịnh yên tâm, cả hai vẫn phải về nhà tổ nhà họ Giang ăn tết, làm bộ hòa thuận, chân thành hợp tác!

Trên đầu như giáng xuống tia sét, Thịnh Tuyển Ninh ngơ ngác nhìn “Trình bày về việc ly hôn”, thầm nghĩ: Xong rồi xong rồi xong rồi xong rồi!

Lúc ở quán bar cậu khuyên được Giang Chính Hình là vì Giang Chính Hình vốn không nhớ rõ người trước mắt chính là người kết hôn với mình.

Nếu gặp ở nhà tổ Giang gia, người cha 500 ngàn tức giận...

Đúng lúc này, đầu óc Thịnh Tuyển Ninh chiếu lại một cảnh trong phim cung đấu đang hot hit nào đó: Giang Chính Hình đập bể chén trà trị giá mấy chục ngàn: - Bình thường, trẫm ghét nhất người lòng nghĩ một đằng nhưng miệng nói một nẻo! Lừa gạt trẫm! Lập tức kéo Thịnh thị xuống, phạt 50 gậy...

Thịnh Tuyển Ninh rưng rưng nước mắt, tình huống này quá ư là hợp lý luôn! Đến lúc đó Giang Chính Hình nhận ra cậu, đừng nói mấy triệu còn lại coi như đi tong, ít nhất cũng phải bắt cậu lên đồn công an kiện cậu tội lừa gạt, không chừng nỗi căm hận trong lòng chưa nguôi còn tố cáo cậu bán rượu giả nữa...

Suy đi nghĩ lại, ấy thế mà việc khó chấp nhận nhất trong những chuyện này lại là trừ tiền. Thịnh Tuyển Ninh thầm nói không được, tuyệt đối không thể như vậy!

Toi mạng thì vẫn còn kiếp sau!

Nhưng tiền, nhất định phải kiếm trong kiếp này!

Ước chừng còn năm ngày mới đến giao thừa đêm 30 như đã hẹn, bây giờ cách duy nhất là trong năm ngày này phải lừa Giang Chính Hình từ bỏ suy nghĩ dẫn cậu về nhà họ Giang.

Hình như Giang Chính Hình thích đến quán bar một cách kỳ lạ, nhớ lại bộ dạng ngốc nghếch lắm tiền sau khi anh uống rượu giả, Thịnh Tuyển Ninh cảm thấy kế hoạch này có khả năng thành công. - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

Vì thế ngày hôm sau, Thịnh Tuyển Ninh đã đến quán bar từ sớm, ngồi canh trước quầy bar như hòn vọng phu.

Mặt trời mọc rồi lại lặn, khách khứa đến rồi lại đi. Thịnh Tuyển Ninh ngồi trước quầy bar trông mòn cả mắt.

Phương Duyệt thấy vậy hết sức hoang mang, rõ ràng hôm nay ông chủ vẫn làm biếng như thường, nhưng sao không ra sau bếp chơi điện thoại mà lại ngồi đây làm vướng tay vướng chân?

Khi trời sụp tối, Thịnh Tuyển Ninh đã hóa thạch bắt đầu chửi má nó.

Quả nhiên không thể tin tưởng lời nói của đàn ông, cho dù anh có là người cha 500 ngàn!

Đã nói là thường tới đây mà cha?!

Không cho anh tới thì ngày nào anh cũng tới, tôi trông anh thì anh lại không tới?

Uổng công hôm nay cậu chuẩn bị cả đống nước soda, khách khứa đi ngang qua ai cũng tưởng cậu pha chế đồ uống nguy hiểm gì, sợ bị chộp tới thử độc.

Nhà Phương Duyệt nằm ở một khu khác trong thành phố, Thịnh Tuyển Ninh lo cho an toàn của cô nên luôn bảo cô tan ca sớm. Vì thế, vào đêm hôm khuya khoắt ngày hôm đó, quán bar vắng tanh chỉ còn mỗi Thịnh Tuyển Ninh và vài khách khứa lẻ tẻ.

Thịnh Tuyển Ninh nhìn đồng hồ trên tường, đã huốt giờ bình thường cậu đóng cửa được một tiếng, có lẽ hôm nay Giang Chính Hình không tới.

Thịnh Tuyển Ninh rầu rĩ ủ rũ đổ hết từng ly soda một, chuẩn bị đóng cửa.

Giờ phút này, cậu rất nhớ Giang Chính Hình thích uống nước soda...

Bước ra khỏi quán bar, mọi âm thanh trên đường cái trống trải đều im ắng. Tối hôm nay, thành phố nơi đây rơi đợt tuyết đầu tiên trong mùa, ánh đèn đường màu vàng ấm áp chiếu sáng những bông tuyết bay lả tả, đằng xa có một bóng người đang hấp tấp đi tới, đến gần.

Thịnh Tuyển Ninh đứng dưới đèn đường, tỏ vẻ hơi ngạc nhiên.

Người đi tới ấy chắc chắn là Giang Chính Hình không lệch đi đâu được, người nọ vẫn chưa thay bộ vest trang trọng trên người, đeo cà vạt lỏng lẻo, bộ dạng hết sức mệt mỏi.

Cứ như thế, Giang Chính Hình chạy tới trước mặt Thịnh Tuyển Ninh, thở ra từng luồng khí nóng từ miệng, cười nói: - Đóng cửa rồi à? Hôm nay tôi tới trễ.

Hôm nay Giang Chính Hình bay đến một thành phố khác để bàn chuyện làm ăn, dự kiến sẽ trở về trên chuyến bay buổi chiều và dành thời gian buổi tối cho Thịnh Tuyển Ninh cùng quán bar. Nhưng ai ngờ dự báo thời tiết cho hay xuất hiện đợt không khí lạnh tràn xuống phía nam khiến nhiều thành phố chìm trong mùa đông tuyết rơi dày đặc. Trận tuyết này khiến chuyến bay của Giang Chính Hình bị trễ tận bốn tiếng, mặc dù vừa xuống máy bay anh đã lập tức chạy tới, nhưng vẫn không kịp.

Trong lòng Thịnh Tuyển Ninh thấy là lạ, khó mà giải thích.

Đó là một cảm xúc bất chợt ập xuống sau cả ngày dài mong đợi. Lòng ngực được lập đầy bởi một cảm giác khó tả, chẳng rõ là tốt hay xấu, nhưng chỉ cần lấp đầy từng dòng máu chảy qua trái tim đã mang đến cảm giác ấm áp không thôi.

Lần đầu tiên trải qua cảm giác này trong đời có lẽ là lúc nhỏ mang bảng điểm hạng nhất về nhà cho ba mẹ. Nhưng không lâu sau đó, cả ba và mẹ đã qua đời trong vụ hỏa hoạn bất ngờ tại nhà. Từ đó về sau, máu Thịnh Tuyển Ninh ngày càng rét lạnh.

Lần tiếp theo trải qua cảm giác này là khi hợp đồng hôn nhân và một số tiền khổng lồ rơi xuống từ trên trời. Dù như thế nào, sự giàu có chính là nền tảng vững chắc giúp một người cảm thấy hạnh phúc.

Và bây giờ, cậu đợi Giang Chính Hình cả một ngày, thế mà thật sự xuất hiện vào phút cuối. Mặc dù nguyên nhân căn bản của cảm xúc này bắt nguồn từ kế hoạch lừa gạt chồng trước của Thịnh Tuyển Ninh, nhưng lại rất lạ lùng. Tuy nhiên, sự xuất hiện của Giang Chính Hình lần nữa mang đến cho Thịnh Tuyển Ninh cảm giác thỏa mãn khi mong ước trở thành hiện thực.

Thịnh Tuyển Ninh nhìn anh rồi nói: - Về sau trễ như thế này thì đừng tới đây nữa, bình thường quán bar đóng cửa sớm.

- Xin lỗi, công việc hôm nay bận quá.

Giang Chính Hình cũng không biết vì sao mình lại vô thức xin lỗi, có lẽ vì đã nói rằng sẽ “thường tới”.

- Tôi khát quá, bây giờ có thể vào trong uống ly nước được không? Ông chủ.

Thịnh Tuyển Ninh nhìn Giang Chính Hình hết sức mệt mỏi nhưng ánh mắt lại sáng quắc, cảm thấy hơi mất tự nhiên, cậu vô thức tránh né việc ở riêng với Giang Chính Hình. Vì thế Thịnh Tuyển Ninh lấy bình đựng nước ấm trong ba lô đưa cho Giang Chính Hình.

Giang Chính Hình cầm bình nước đã hơi cũ kỹ, nụ cười càng tươi hơn. Trong lòng anh cảm thấy hết sức may mắn, hình như ông chủ không nhận ra rằng, bọn họ uống cùng một bình nước. Không phải ly thủy tinh hay ly giấy dùng một lần ở quán bar, đây là món đồ vô cùng riêng tư.

Có thể vì Giang Chính Hình vui vẻ quá rõ ràng, khiến Thịnh Tuyển Ninh không khỏi ngờ ngợ cái bình cậu dùng để giữ ấm tay có phải dát vàng hay không?

Tư thế Giang Chính Hình ngửa đầu uống nước thật gợi cảm, trái cổ lên xuống trong hơi nóng mờ ảo.

Nhìn một lúc, Thịnh Tuyển Ninh cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, không hiểu vì sao hôm nay Giang Chính Hình đội tuyết lại toát lên vẻ tổng tài và có sức hút vượt xa bình thường.

Giang Chính Hình trả bình nước lại cho Thịnh Tuyển Ninh, cứ như thế hai người không nói gì mà ăn ý đi cùng nhau.

Sau vài giây, Giang Chính Hình mới tìm lý do cho việc bản thân đi theo người ta: - Để tôi đưa cậu về nhà!

- À, ừm.

Bầu không khí ngày tuyết tốt đẹp quá, khiến Thịnh Tuyển Ninh không đành lòng bắt tay thực hiện kế hoạch của mình.

- Ngày mai anh có tới nữa không?

Giang Chính Hình rất tích cực: - Đương nhiên, ngày mai tôi sẽ tới sớm hơn.

- À.

Vậy ngày mai tính tiếp.

“…”

Đi tới cua quẹo, Thịnh Tuyển Ninh vô thức đi theo tuyến đường về nhà hàng ngày, sau khi đi hai ba bước mới thấy không đúng, xoay người lại.

Giang Chính Hình: “?”

- Đi nhầm.

Thịnh Tuyển Ninh chột dạ nói.

Giang Chính Hình đuổi theo chỉ với hai ba bước: - Tôi vẫn chưa biết tên của cậu?

Thịnh Tuyển Ninh cực kỳ lạnh lùng: - Anh không cần biết.

- Nhưng mà tôi...

- Kêu ông chủ là được.

Thôi được rồi, Giang Chính Hình nghĩ dù sao anh vẫn chưa ly hôn, vẫn chưa theo đuổi chính thức, nhưng đã có thể đưa ông chủ về nhà, anh dễ dàng đã thấy thỏa mãn.

Cứ như thế, hai người bước đi chậm rãi trong đêm tuyết.

Thịnh Tuyển Ninh thầm thở dài một hơi: Ngày càng xa nhà...

8

Ngày hôm sau, quả nhiên Giang Chính Hình tới rất sớm theo đúng lời hẹn.

Tuyết rơi cả đêm chưa dứt, một người đẹp khoác áo gió màu nâu nhạt đứng trước cửa quán bar. Người đẹp xịt nước hoa tỉ mỉ, chăm chút tóc tai, chỉn chu không chút hời hợt, bộ quần áo giản dị khác hẳn với vẻ nghiêm chỉnh thường ngày khi bị gò bó trong chiếc quần tây và áo sơ mi. Không còn áp lực vì công việc, ánh mắt Giang Chính Hình cũng trở nên sáng láng có thần.

Thịnh Tuyển Ninh phản bội bản tính giây lát, thèm thuồng vẻ bề ngoài của Giang Chính Hình trong chốc lát.

Còn ba ngày nữa là đến giao thừa, tối hôm qua Thịnh Tuyển Ninh đã suy nghĩ cặn kẽ, chuẩn bị đầy đủ.

Hôm nay, cậu phải lấy cho bằng được bản trình bày về chuyện ly hôn mới nhất từ Giang Chính Hình.

Gần cuối năm, quán bar tổ chức chương trình khuyến mãi lớn trong ba ngày. Đương nhiên, đa phần người bị hấp dẫn tới đây không phải chỉ vì chút ưu đãi này, mà chỉ đơn giản là muốn tận hưởng bầu không khí náo nhiệt đông vui thôi. Dẫu sao, ba ngày nữa là mấy người trẻ tuổi này phải trở về căn biệt thự lạnh tanh rộng mấy trăm mét vuông của gia tộc, ăn cơm nói chuyện chơi mạt chược với mấy người lớn trong nhà.

Từ ánh mắt đầu tiên nhìn Thịnh Tuyển Ninh, Giang Chính Hình đã bắt đầu mỉm cười với cậu, tối hôm qua anh đã luyện tập trước gương rất lâu.

Người đẹp mỉm cười, nụ cười ấy khiến Thịnh Tuyển Ninh chột dạ rụt cổ.

Giang Chính Hình thầm may mắn, cậu thẹn thùng.

Vẫn là chỗ ngồi cũ cạnh quầy bar và cả nước soda đặc biệt do chính tay ông chủ pha chế.

Phương Duyệt lải nhải bên cạnh, bảo cái chai mà ông chủ dán nhãn tên là rượu nho nhưng khi rót ra lại là nước trái cây, bị Thịnh Tuyển Ninh túm ra sau bếp trong tình huống vừa xấu hổ nhưng vẫn không mất lịch sự.

Phương Duyệt la hét um sùm, làm bộ che che giấu giấu, ghé sát tai Thịnh Tuyển Ninh: - Tôi biết ngay hai người có mờ ám...

- Người có mờ ám với anh ấy không phải tôi, nhưng cô cũng không được phép biết! 

Dù sao lát nữa ông chủ  nhà cô sắp thực hiện hành động tẩy não vì mục đích lợi nhuận, trông không khác gì kiểu bán hàng đa cấp, không tiện có người ngoài ở đây. Vừa ảnh hưởng đến tam quan của cô gái, vừa ảnh hưởng Thịnh Tuyển Ninh thể hiện năng lực.

- Ông chủ cố lên, anh mau gả vào hào môn rồi tăng lương cho tôi!

Thịnh Tuyển Ninh cười lạnh, rõ ràng cậu đang cố gắng rút lui an toàn khỏi hào môn.

Bị chuyện này chậm trễ trong chốc lát, quán bar đã dần trở nên sôi động. Bầu không khí đã ĐIỂM!

- Thấy sao?

Thịnh Tuyển Ninh xoay người, thành thảo mỉm cười. Cậu kéo chiếc ghế chân dài bên cạnh chuẩn bị chiến đấu trường kỳ.

- Quán bar... rất tuyệt.

Ánh mắt Giang Chính Hình đổ dồn vào người ông chủ.

- Chứ sao!

Thịnh Tuyển Ninh khen ngợi nhìn nhóm khuấy động bầu không khí mà mình bỏ một số tiền lớn mời đến.

Một đám thanh niên rõ ràng đang diễn quá lố, ngồi thành vòng tròn trên ghế sô pha mở party qua loa, làm bộ vui mừng. ( truyện trên app T•Y•T )

Đám thanh niên kéo một tấm băng rôn: Nhiệt liệt chúc mừng Triệu XX & Tiền XX gương vỡ lại lành! Lập tức quay đầu, tình yêu đích thực không sợ tan đàn xẻ nghé!

- Cậu Triệu và cô Tiền bên kia đã làm hòa ở quán bar bọn tôi. Nghe đâu bọn họ từng là mối tình đầu của nhau, sau khi chia tay gần như đi đến bước đường sống chết không thèm qua lại, nhưng cuối cùng vẫn chọn nghe theo con tim của mình, chỉ cần sớm tiến lên một bước, chẳng phải đã có được hạnh phúc rồi đó sao?

- Ừm. 

Không hiểu vì sao ông chủ tự nhiên lại kể chuyện, nhưng mà khi ông chủ nghiêm túc nói chuyện trông thật đẹp, đôi mắt sáng rỡ, lông mi rất dài...

Thịnh Tuyển Ninh dành thời gian chú ý tới tên đàn ông đáng chết không rung động vì tình yêu cảm động này, ám chỉ nói: - Nghe nói, lúc ấy cậu Triệu mà trễ thêm mấy tiếng nữa là cô Tiền sẽ kết hôn với người khác thì phải?

Giang Chính Hình nghe vậy bèn nhíu mày, một lúc lâu mới chậm rãi lên tiếng trước ánh mắt mong chờ của Thịnh Tuyển Ninh: - Có lẽ cách làm của cậu Triệu không chín chắn cho lắm...

Thịnh Tuyển Ninh: “???”Anh đang dạy ai làm việc đó?

- Đâu đâu cũng có chuyện liên hôn gia tộc không xuất phát từ tình cảm, rất nhiều người hy sinh bản thân vì gia đình và công ty. Nếu bây giờ cô Tiền vẫn còn ở đây chúc mừng được thì nói lên rằng cô ấy vẫn chưa quên đối phương, vậy thì chắc hẳn cuộc liên hôn mà cô ấy phải chấp nhận rất quan trọng với nhà họ Tiền. Còn cậu Triệu thì sao? Rõ ràng cậu ta không quên được cô Tiền mà còn kéo dài thời gian, từ lúc hai bên gia đình bàn bạc, cho đến lúc tuyên bố đính hôn, chuẩn bị hôn lễ, cuối cùng đến ngày kết hôn, có một khoảng thời gian dài như thế để cậu ta tranh thủ, thế mà cậu ta cố tình dây dưa dây cà đến ngày cuối cùng. Bây giờ bọn họ người yêu nhau được ở bên nhau, nhưng hôn ước ban đầu lại không dễ giải quyết như thế, làm sao để an ủi đối phương, đền bù thiệt hại, khôi phục danh tiếng, vì sự trì hoãn ấy của cậu ta mà dẫn đến biết bao nhiêu hậu quả, những hậu quả ấy đều do cô Tiền và nhà họ Tiền gánh chịu...

- Dừng! 

Thịnh Tuyển Ninh cười gượng: - Chúng ta đừng nói về đề tài nghiêm túc như thế thì hơn.

Giang Chính Hình gật đầu, giống một chú cún to xác thành công thể hiện bản thân, anh ngửa đầu uống ngụm nước soda, cái đuôi phía sau thiếu điều biến thành vật thật.

Thịnh Tuyển Ninh ngộ ra, quanh co lòng vòng vô ích, phải nói thẳng thôi, cậu nheo hai mắt lại: - Vậy là không phải anh đã thích người đó từ trước, mà sau khi kết hôn mới hoàn toàn tỉnh ngộ, sau đó bây giờ muốn ly hôn?

Thình lình chuyển đề tài, Giang Chính Hình không khỏi đỏ mặt. Vẫn chưa ly hôn, anh không dám và cũng không có tự cách nói: Bởi vì trước kia chưa gặp được ông chủ là cậu.

- Xem như là vậy đi.

Anh chậm rãi nói.

- Vậy chẳng phải anh nên mau chóng ly hôn sau đó ở bên cạnh người nọ càng nhanh càng tốt à? Dựa theo lời anh nói, dây dưa dây cà sẽ khiến người nọ bối rối!

Giang Chính Hình suy tư, liếc mắt đưa tình: - Tôi nghĩ, trước hết nên giải quyết vấn đề còn lắng đọng trước kia, sau đó mới tìm cậu ấy.

Cách anh giải quyết vấn đề là dẫn đối tượng liên hôn về nhà trở thành tâm điểm chú ý của các cô dì chú bác, ăn Tết xong là lập tức ly hôn, hơn nữa nhận ra có thể cậu ấy đã lừa gạt mình rồi sau đó thưa kiện à? Bàn tay Thịnh Tuyển Ninh giấu dưới quầy bar lặng lẽ siết chặt.

- Yên tâm đi.

Giang Chính Hình cười: - Nếu tôi thích người đó thì sẽ dốc hết sức để cậu ấy tránh xa những tranh chấp và mâu thuẫn này, không giải quyết thích đáng, tôi sẽ không tùy tiện làm phiền.

Thịnh Tuyển Ninh: Tôi cảm ơn anh á...

Thịnh Tuyển Ninh tức giận trong lòng, Giang Chính Hình không rõ lý do, cả hai đều không để ý tới một bóng dáng không có ý tốt đang chậm rãi đến gần.

Im lặng trong giây lát, một cánh tay gác lên vai Giang Chính Hình: - Tổng giám đốc Giang cũng đến quán bar à, nói gì đó?

Là Thịnh Vãn Hâm.

Chuông cảnh báo trong lòng Giang Chính Hình reo vang, từ nhỏ anh và Thịnh Vãn Hâm đã không ưa nhau, cả hai ganh đua hai mươi mấy năm. Nếu để Thịnh Vãn Hâm biết tâm ý của anh đối với ông chủ, không chừng sẽ có chuyện xấu kéo đến.

Đầu tiên Thịnh Tuyển Ninh trợn to hai mắt.

Thịnh Vãn Hâm! Là Thịnh Vãn Hâm!

Mập mờ tới! Drama tới!

Cậu vừa chuẩn bị hóng chuyện thì sực nhớ ra, xong phim, Thịnh Vãn Hâm biết cậu!

SOS!

Thịnh Tuyển Ninh và Giang Chính Hình đều la hét inh ỏi trong lòng.

Giang Chính Hình đẩy tay Thịnh Vãn Hâm ra, tỏ vẻ hờ hững: - Cậu tới làm gì?

Mặt Thịnh Vãn Hâm chấm hỏi: - Sao tôi không tới được? Quán bar nhà anh mở à?

Vừa nói xong, ánh mắt anh ấy bèn quay sang Thịnh Tuyển Ninh, đối phương thì đang lặng lẽ che mặt bằng đủ kiểu.

Thịnh Tuyển Ninh nói thầm: Không nhận ra, không nhận ra, không nhận ra...

Thịnh Vãn Hâm mất ba giây để thấy rõ Thịnh Tuyển Ninh, sau đó chậm rãi nói với Giang Chính Hình: - Đúng là nhà anh mở thật...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play