Lâm Tương Sơn ôm Diệp Khê một hơi đi thẳng về nhà ở lưng chừng núi.
Diệp Khê vòng tay qua cổ hắn hỏi: “Có cần nghỉ một chút không? Dù sao ở đây cũng không có ai nhìn thấy.”
Tân lang quan mà đặt tân phu lang xuống nghỉ chân dọc đường sẽ bị người ta cười chê, nói là tân lang quan sức khỏe không tốt.
Diệp Khê nào quản những chuyện đó, dù sao bây giờ xung quanh cũng không có ai, đường từ nhà cậu đến nhà Lâm Tương Sơn lại là đường lên núi, cho dù đi tay không cũng đã tốn sức, huống chi bây giờ hắn còn đang ôm cậu.
Trên mũi Lâm Tương Sơn lấm tấm mồ hôi, hơi thở tuy có nặng nề hơn nhưng vẫn rất đều đặn, hắn cúi đầu nhìn Diệp Khê trong lòng, hỏi ngược lại: “Ta yếu ớt đến vậy sao? Đến nỗi ôm phu lang mình về nhà cũng không nổi?”
Diệp Khê đưa tay áo lên nhẹ nhàng lau mồ hôi trên mặt hắn, cười nói: “Anh khỏe lắm, lúc đại ca bị thương, anh còn cõng huynh ấy chạy nhanh như bay.”
Lâm Tương Sơn cười nói: “Huynh cả em nặng hơn em nhiều, người lại cứng ngắc, nào giống em…”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT