“Đừng nói ngốc nghếch như thế!” Nàng kéo ta đến chỗ có ánh mặt trời, chỗ đó thoải mái hơn một chút, xua tan đi sự lạnh lẽo của lãnh cung. “Không phải ta thì sẽ có người khác, không tranh không cường thì còn tốt, chỉ cần có người có suy nghĩ hại người, tất cả mọi người sẽ trở thành đá kê chân, đao g.i.ế.c người làm sao có thể đứng ngoài cuộc chứ. Ta đã ở trong cung nhiều năm, không cần vinh sủng hay mưu cầu vinh quang cho gia tộc, cũng không hy vọng xa vời có thể hồ đồ bình an đến già.”
Lạc Thường tại cong cong đôi mắt: “Tiểu Quất Nhi, muội không nợ ta cái gì cả.” Ta giống như từ trong mắt nàng chợt lóe lên ánh sáng, nàng buồn bã nói, “Bảo hổ lột da, luôn sẽ có người phải trả giá cho việc ác.”
Ta nhíu mày, sợ Lạc Thường tại làm ra việc gì, nhắm c.h.ặ.t t.a.y nàng nói: “Tỉ tỉ, tỉ đừng nghĩ linh tinh, tỉ cứ cố gắng sống ở đây một thời gian, muội sẽ chuẩn bị thật tốt, không để tỉ phải chịu ấm ức nơi đây, chờ một chút,” Ta cũng nói không nên lời, chỉ có thể há mồm không dám nói đến kỳ hạn, “Chờ sau khi sự việc qua đi, muội sẽ cầu xin Hoàng Thượng thả tỉ ra ngoài.”
Lạc Thường tại cười khẽ, gật đầu với ta: “Y giả nhân tâm, ta tất nhiên sẽ không làm gì, lại nói lãnh cung kia tường cao, cho dù ta có oán hận thì cũng có thể gây thương tổn cho ai chứ.”
Ta thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Lạc thường tại buông tay ta ra nói: “Nơi này rất ẩm ướt, không tốt đối với thai nhi của muội, muội nguyện ý tới gặp ta một lần là rất tốt rồi, trở về đi thôi!”
Ta cắn môi: “Muội sẽ ở lại đây với tỉ một lát.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play