Tống Thư Ngôn nhìn thoáng qua bóng dáng thiếu niên gầy gò, không nhịn được hỏi bà Tần: “Bà ơi, cháu thấy Tần Cẩn rất hiểu chuyện, lại hiền lành, sao người trong thôn lại gọi cậu ấy là ‘du thủ du thực’ (đồ vô công rồi nghề)?”
Bà Tần thở dài: “Người trong thôn nhiều chuyện, hay châm chọc nó là mồ côi cha mẹ. A Cẩn đôi khi nghe thấy những lời khó nghe đó, liền đáp trả bằng đủ thứ trò quấy rối. Mấy đứa trẻ tinh nghịch, đầu óc non nớt, thường cố ý chọc vào chỗ đau của A Cẩn, chửi bới rất thô lỗ. A Cẩn lại không chịu nổi, nói quá là động tay động chân; nó không muốn sống phải chịu đựng bị bắt nạt, dần dần mọi người đều sợ nó.”
“Mấy thanh niên trong ba thôn đều biết a Cẩn không yếu, thường rủ rê nó đi chơi, tìm mọi cách lôi kéo nó vào bè phái, thậm chí dính dáng tới chuyện trộm cắp.”
Nói đến đây bà Tần trong lòng đầy chua xót.
Lần đầu nghe người trong thôn gọi Tần Cẩn là ‘du thủ du thực’, bà đã lao ra mắng ầm cả lên. Biết rõ nguyên do sau đó, bà lại kiên nhẫn dạy dỗ Tần Cẩn, khắc sâu những đạo đức cơ bản không thể bỏ qua. Bà Tần dốc hết tâm huyết, từng bước kéo Tần Cẩn trở về nề nếp. Nếu có người rủ hắn tham gia việc xấu, hắn biết từ chối.
Tống Thư Ngôn hiểu rõ, làng lớn thì đủ loại người — có kẻ chỉ thích nhiều chuyện, lấy chuyện bắt nạt người yếu làm niềm vui. Bà Tần phải nuôi hai người già và mấy đứa nhỏ, trong nhà không có trụ cột, nên dễ trở thành đối tượng bị người khác ức hiếp.
“Bà Tần, bà vất vả rồi.” Một câu nói khiến bà Tần suýt rơi nước mắt. Bà lau mắt rồi gắng cười: “Khổ ai chẳng khổ, đời này có ai mà không vất vả?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play