Tống Thư Ngôn không phải nguyên chủ, cô hoàn toàn không cảm nhận được cảm xúc của nguyên chủ.
Cô cảm thấy bản thân không nợ ai bất kỳ điều gì, việc phải xuống nông thôn cô chấp nhận, bởi vì đó là sự thật đã định sẵn.
Chỉ tiếc rằng thời gian quá cấp bách, cô không có năng lực tìm được đứa trẻ mà nguyên chủ từng cứu lên khỏi bờ sông.
Điều mà Tống Thư Ngôn không biết chính là, nhân chứng có thể chứng minh nguyên chủ từng làm việc nghĩa không màng hiểm nguy, là do Chu Cảnh Thâm thay cô tìm được rồi.
Cha mẹ của đứa trẻ kia dưới sự sắp xếp của Chu Cảnh Thâm, dẫn theo túi lớn túi nhỏ lễ vật, rình rang gõ trống khua chiêng đến nhà họ Tống cảm ơn Tống Thư Ngôn đã cứu mạng.
Danh tiếng của Tống Thư Ngôn trong khu đại viện lập tức được xoay chuyển.
Tần Phỉ có một vấn đề muốn hỏi Tống Thư Ngôn, vấn đề này chất chứa trong lòng cô, không nói ra được, nghẹn đến nỗi trong lòng như có trăm móng vuốt cào cấu, tâm ngứa đến không chịu nổi.
Muốn hỏi, lại sợ có khi nào quá đường đột.
Tống Thư Ngôn vô tình quay đầu nhìn lại, vừa vặn thấy ánh mắt do dự muốn nói lại thôi của Tần Phỉ, chủ động hỏi nàng: “Cậu sao vậy?”
Tần Phỉ vỗ đùi, hít sâu một hơi, “Tôi có thể hỏi cậu một chuyện được không, cậu không được tức giận nha?”
Tống Thư Ngôn đầy đầu dấu chấm hỏi.
Chuyện gì vậy?
Chuyện gì có thể khiến cô tức giận?
Cô mím môi cười trêu ghẹo, “Nếu hỏi ra mà tôi có thể sẽ tức giận, vậy cậu đừng hỏi nhé!”
“Không được!”
Không ít người len lén quay đầu nhìn.
Ý thức được giọng mình vừa rồi quá lớn, Tần Phỉ lén lút che miệng lại, ghé sát vào Tống Thư Ngôn hỏi, “Ai, tôi thật sự rất muốn biết, vì sao cậu lại chọn xuống nông thôn, mà không trở về sống cùng cha mẹ ruột?”
Tống Thư Ngôn thở dài, “Lúc trước chuyện vừa xảy ra, nhà họ Tống đưa cho cha mẹ ruột của tôi một khoản tiền, nói điều kiện nhà họ Tống tốt, họ nguyện ý nuôi dưỡng cả hai đứa nhỏ, nên không cho tôi trở về.”
“Tôi xuống nông thôn là vì Tống Yên đã sống ở nông thôn 18 năm thay tôi, trong lòng cô ấy không cam lòng, muốn tôi cũng phải trải nghiệm thử cuộc sống trước kia của cô ấy.”
“Cô ấy lén lấy sổ hộ khẩu trong nhà, đăng ký cho tôi xuống nông thôn.”
Tần Phỉ: “……” Cái này là chuyện gì vậy.
Thật không cần thiết mà.
Con gái nhà họ Tống này, đúng là hại người mà chẳng ích ta.
Tần Phỉ cảm thán, “Cậu đây là bị họa từ trên trời rơi xuống rồi!”
Tống Thư Ngôn nhún vai, trên mặt treo nụ cười nhạt, má lúm đồng tiền thoáng hiện, “Đến đâu hay đến đó, có thể quen biết cậu, chuyến đi này coi như không lỗ rồi!”
Tần Phỉ vui vẻ cười cong cả mắt.
“Cậu đúng thật biết cách tự an ủi mình!”
Chương Huệ vừa từ nhà vệ sinh trở về, đi ngang qua thấy khóe miệng Tống Thư Ngôn treo nụ cười nhạt, trong lòng cười lạnh, hừ, chờ đến khi cô tới thôn rồi, cùng nhau xuống ruộng, dãi nắng dầm mưa, xem cô còn cười nổi hay không!
Chu gia.
Cao Tố Lan thấy con trai được nghỉ phép về nhà mà cả ngày đi sớm về trễ thì cực kỳ bất mãn.
“Cảnh Thâm, mấy ngày nay rốt cuộc con đang bận gì vậy?”
Trên bàn ăn, Cao Tố Lan bưng bát cơm, hỏi với vẻ như vô ý.
Chu Cảnh Thâm vùi đầu ăn cơm, động tác nhanh nhưng không thô lỗ, anh cũng không ngẩng đầu lên, “Không bận gì cả.”
Cao Tố Lan hừ lạnh một tiếng, “Dù sao đi nữa, nếu ngày mai con không có việc gì, mẹ đã hẹn con gái dì Cố đến nhà làm khách rồi, con gái dì ấy năm nay hai mươi tuổi, đang làm y tá ở bệnh viện thị trấn……”
Hiển nhiên, đây là sắp xếp xem mắt.
Chu Cảnh Thâm nhíu mày, lạnh mặt cắt ngang lời bà, “Ngày mai con không rảnh.”
Cao Tố Lan chán nản, “Con đã hai mươi ba tuổi, chuyện cá nhân chẳng lẽ không nên suy xét một chút sao?”
Trong đầu Chu Cảnh Thâm không tự chủ hiện lên một gương mặt linh động mà kiều mị, đôi môi cô nhợt nhạt, môi anh đào khẽ mở, cầu xin anh……
Anh buông đũa, môi mím chặt.
“Ngày mai con phải về đơn vị.”
Cao Tố Lan kinh ngạc, “Không phải ngày kia mới đi sao?”
“Đi sớm.” Khi nào đi, chẳng phải là do anh quyết định sao.
Cao Tố Lan tiếc nuối thở dài: “Tiếc thật……”
Không để hai đứa nhỏ gặp mặt được một lần.
Chu Cảnh Thâm trở về phòng, nằm trên giường, hai tay gối sau đầu.
Đôi tay nhỏ trắng mịn như ngọc kia của cô, có thể làm được việc nhà nông sao?
Anh không tự chủ được mà nhíu mày.
Cô một mình đi tàu hỏa, liệu có gặp nguy hiểm gì không?
Anh cảm thấy hối hận, nếu mình sớm tìm được nhà của đứa trẻ suýt chết đuối kia, anh đã có thể trở về sớm, cùng cô lên tàu.
Trên tàu.
Tống Thư Ngôn luôn giữ cảnh giác, ngay cả lúc đi vệ sinh lấy nước cũng kéo Tần Phỉ cùng đi.
Tuy là có chút lo nhưng không xảy ra chuyện gì.
Mọi người thuận lợi đến nơi.
Sau khi xuống tàu, ai nấy đều mang theo túi lớn túi nhỏ hành lý, như thể chuyển cả nhà theo.
Chỉ có Tống Thư Ngôn là chỉ kéo một chiếc vali hành lý.
Chương Huệ cười chê cô, “Nha, chỉ mang có chút đồ thế này à? Ở trong thôn không dễ mua đồ đâu, đến lúc đó đừng có mà đòi mượn chăn của bọn tôi đấy!”
Trong lòng Chương Huệ rất đắc ý, vì biết mình sắp xuống nông thôn, cô ta đã làm ầm lên bắt nhà chuẩn bị cho đầy đủ mọi thứ.
Ngược lại Tống Thư Ngôn, chỉ nhìn bên ngoài có vẻ gọn gàng, chắc chắn nhà họ Tống không chuẩn bị gì cho cô để xuống nông thôn cả.
Tần Phỉ cũng lo lắng nhìn Tống Thư Ngôn, nên an ủi cô, “Không sao đâu, trời lạnh, cô có thể dùng chung chăn với tôi.”
Tống Thư Ngôn bình tĩnh mím môi cười, “Đồ của tôi không ít, chăn cũng có, chỉ là không tiện mang theo, ba mẹ tôi sẽ gửi bưu điện đến, hôm khác cô đi cùng tôi đến bưu cục lấy nha.”
Trong vali của cô chỉ có vài bộ quần áo ngủ, một ít đồ dùng vệ sinh cá nhân, cùng bánh quy kẹo.
Chương Huệ: “……” Làm sao có thể!
Cô ta không tin!
Gửi bưu điện á, chi phí vận chuyển đắt kinh khủng đấy.
Nhà họ Tống còn xem Tống Thư Ngôn là tiểu thư thật sao? Cưng chiều vậy à!
Tống Thư Ngôn kéo tay Tần Phỉ, “Chúng ta nhất định phải được phân cùng một chỗ nha!”
Tần Phỉ cười khúc khích, “Nghe nói chúng ta có thể tự chọn đại đội, vậy thì cùng nhau chọn!”
Thanh niên trí thức dẫn đầu dẫn bọn họ tập hợp cùng các đại diện thôn đến đón người, có thôn cho máy kéo đến, có thôn thì đánh xe bò tới.
“Mỗi thôn cần sáu người, các người muốn chọn thôn nào thì đến đứng cạnh đại diện thôn đó!”
Lời vừa dứt, Tống Thư Ngôn lập tức kéo Tần Phỉ chạy về phía chiếc máy kéo.
Đi thôn nào cũng không khác biệt gì.
Ngoại trừ cô, ai cũng mang hành lý cồng kềnh, xe bò chất hành lý xong thì còn chỗ đâu mà chở người nữa.
Cô không muốn đi bộ vào thôn.
Người có cùng suy nghĩ với cô cũng không ít.
Vì hành lý ít, Tống Thư Ngôn nhanh chóng chiếm được hai vị trí.
Tần Phỉ khen ngợi cô biết lo trước tính sau.
“Cậu cũng không cân nhắc gì nhiều mà nhìn trúng máy kéo luôn à!”
Tống Thư Ngôn mím môi cười, “Có thể dùng đến máy kéo, chứng tỏ thôn này có thực lực, đương nhiên phải nhanh tay giành lấy rồi!”
Trên xe có sáu người, ngoài họ ra, bốn người còn lại đều là nam thanh niên trí thức.
Mọi người chào hỏi nhau, nhưng Tống Thư Ngôn cũng không nhớ rõ ai là ai.
Chương Huệ không giành được chỗ ngồi máy kéo, tức đến phát điên, cầu xin một nam thanh niên trí thức có vẻ dễ nói chuyện, hỏi người ta có thể đổi chỗ cho mình không.
Nam thanh niên trí thức do dự một lúc, rồi từ chối cô ta.
Chương Huệ nóng nảy, định giở chiêu đạo đức trói buộc, cô ta chống nạnh, trừng mắt nhìn chàng trai trông hiền lành đó không chịu buông tha.
Giọng điệu nửa nũng nịu: “Cậu này, không thể nhường một chút cho nữ đồng chí sao?”
Nam thanh niên trí thức rất khó xử, cậu ta cũng đâu muốn đi bộ vào thôn.
Ai có mắt cũng biết, chọn xe bò là phải đi bộ vào thôn.
Tống Thư Ngôn thấy vậy mà cười không ngậm miệng, hướng về phía nam thanh niên xui xẻo kia hô lên: “Đồng chí! Người không vì mình, trời tru đất diệt!”
“Cậu lại đâu phải người thân của cô ta, không cần thiết phải vì cô ta làm vậy!”