Tống Thư Ngôn trầm mặc trong lòng, thật ra nguyên chủ đúng là không đáng bị đối xử như vậy. Thời buổi này, lời đồn còn đáng sợ hơn cả cọp, rõ ràng nguyên chủ đã làm một việc tốt, vậy mà không ai biết.

Cô cười khổ, đứa trẻ kia nghịch nước suýt chút nữa thì chết đuối, có lẽ sẽ không dám chủ động nói cho cha mẹ nó biết. Nhà đã dột lại còn gặp mưa suốt đêm.

Cùng ở trong đại viện, nhà họ Thẩm vừa hay biết Tống Thư Ngôn là con gái giả mạo nhà giàu, lại nghe thêm đủ loại lời đồn đại, liền muốn tới nhà để từ hôn.

Mẹ Thẩm ăn mặc đơn giản nhưng không che giấu được vẻ quý phái.

Bà ta nắm lấy tay mẹ Tống, vỗ nhẹ mu bàn tay bà, rồi kể ra đủ điều bất mãn đối với Tống Thư Ngôn: “Uyển Đình à, chị nói xem, trước kia tính cách Thư Ngôn cũng đâu có yếu đuối như vậy. Nó không phải con gái ruột của chị, tôi cũng chấp nhận được. Nhưng mà, mấy hôm trước nó lại nhảy sông, còn bị người ta hủy danh tiết, chuyện này… nhà tôi cũng phải cân nhắc lại danh dự của nó xem có còn phù hợp để gả vào nhà họ Thẩm hay không đấy!”

Biết bản thân không phải con ruột, lại còn bị đưa xuống nông thôn, liền chịu không nổi mà nhảy sông. Cách ứng xử này, đầu óc này, Chu Lâm (mẹ Thẩm Độ) sao có thể bằng lòng để con trai cưới một cô gái như vậy?

Với thực lực của nhà họ Tống và họ Thẩm, chỉ cần Tống Thư Ngôn ngoan ngoãn chịu xuống nông thôn, không bao lâu sau họ sẽ có cách xoay xở để xử lý giấy tờ cho cô lấy lý do bệnh tật mà quay trở về. Đâu cần phải rơi vào bước đường này. Đáng tiếc, Tống Thư Ngôn lại không hiểu được điều đó.

Ôn Uyển Đình lập tức lạnh mặt, rút tay mình ra khỏi tay đối phương:

“Tôi nuôi con gái lớn thế này, tôi tin tưởng nó. Nó nói không nhảy sông thì là không nhảy sông! Trước đây là chính con trai cô, Thẩm Độ, nhất quyết đòi đính hôn với Thư Ngôn nhà tôi. Giờ chỉ mới có vài lời đồn linh tinh mà các người đã đòi từ hôn, tôi đã nhìn rõ bộ mặt nhà các người rồi!”

Chu Lâm tức giận.

Cái gì mà chỉ là lời đồn vớ vẩn?

Người ngoài kia nói khó nghe đến cỡ nào chứ!

Nhà ai lại muốn cưới một cô gái bị mất hết danh dự về làm dâu?

Còn chưa cưới mà đã khiến con trai đội nón xanh, bà ta thật sự không chịu nổi!

Sắc mặt Chu Lâm cũng trầm xuống: “Tóm lại, hôn sự này tôi quyết định hủy bỏ rồi. Từ nay về sau, cũng đừng nhắc gì tới chuyện đính hôn giữa hai nhà chúng ta nữa!”

Sau khi Chu Lâm rời đi, Ôn Uyển Đình mặt mày u ám, sắc mặt thật sự khó coi.

Trong lòng bà đau đớn.

Thư Ngôn từ nhỏ đã có tình cảm rất tốt với Thẩm Độ, vậy mà chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi đã xảy ra bao nhiêu chuyện như thế, không biết con bé có chịu đựng nổi không.

Chu Lâm – người phụ nữ độc ác đó, thật sự là bỏ đá xuống giếng!

Cho dù muốn từ hôn thì cũng không thể làm ầm lên như thế, chẳng lẽ không thể chờ một thời gian rồi mới nói?

Tống Yên nghe hết mọi chuyện, trong lòng vui vẻ khôn xiết. Nhìn xem, Tống Thư Ngôn trước đây cao quý thế nào, giờ cũng bị cô ta làm cho trở về nguyên hình thôi!

Cô ta không nhịn được, gõ cửa phòng Tống Thư Ngôn, muốn xem dáng vẻ của cô giờ đang thất thần đau khổ đến mức nào.

Cửa mở ra, đập vào mắt là một chiếc bàn sạch sẽ, giường chiếu gọn gàng. Tống Thư Ngôn sắc mặt bình tĩnh, lạnh nhạt liếc nhìn cô ta một cái: “Có chuyện gì?”

Tống Yên lập tức nghẹn lời. Tình cảnh này khác hoàn toàn với tưởng tượng của cô ta. Tống Thư Ngôn đã thảm hại đến mức mất hết tất cả, sao lại không suy sụp? Không phát điên lên?

Tống Thư Ngôn thờ ơ lạnh nhạt.

Những lời đồn đại trong đại viện kia, đúng là do chính Tống Yên thuê người tung ra. Cô ta không ngờ được rằng Tống Thư Ngôn lại có thể bình tĩnh tiếp nhận chuyện mất đi tất cả như vậy.

“Không có gì thì tôi tiếp tục thu dọn hành lý.”

Ngày mai, cô phải xuống nông thôn rồi. Thời gian đâu mà bi thương?

Tâm trạng Tống Yên cực kỳ phức tạp. Giống như là đã đuổi được cô đi, nhưng bản thân lại chẳng vui vẻ được bao lâu. Phản ứng của Tống Thư Ngôn khiến cô ta cảm thấy như một quyền đánh vào bông – không có chút lực đạo nào.

Buổi tối.

Cha Tống về nhà, biết chuyện nhà họ Thẩm đến từ hôn, chỉ có thể thở dài.

Ban đầu, ông nhận được tin rằng Thẩm Độ đang trong quân ngũ, có thể xin cho người thân theo quân.

Chỉ cần để hai đứa trẻ nhanh chóng kết hôn, thì Tống Thư Ngôn sẽ có thể theo chồng vào quân đội, tránh được việc bị đưa xuống nông thôn làm thanh niên trí thức.

Nhà họ Thẩm này…

Cha Tống mấy hôm nay bận đến mức đầu óc rối tung. Ngay khi ông biết Tống Yên thay Tống Thư Ngôn đăng ký xuống nông thôn, ông đã lập kế hoạch, tính toán cách để giữ Tống Thư Ngôn lại.

Cực khổ lắm mới liên hệ được với Thẩm Độ qua đơn vị quân khu, nhà họ Thẩm lại đột nhiên từ hôn, khiến ông vô cùng tức giận.

Nghĩ đến việc bản thân đã gửi điện báo cho Thẩm Độ, cũng không biết cậu ta có biết chuyện từ hôn này hay chưa.

Ông cố bình tĩnh lại, gọi Tống Thư Ngôn lên thư phòng.

“Ba.” – Tống Thư Ngôn gọi theo giọng điệu của nguyên chủ.

Tống Hoài nhìn cô con gái mình đã nuôi suốt 18 năm, ánh mắt tràn đầy thương xót: “Ba đã gửi điện báo cho Thẩm Độ rồi, báo cho cậu ta biết địa chỉ nơi con xuống nông thôn, hỏi cậu ta có muốn về kết hôn với con không.”

“Con nghĩ sao?”

Tống Thư Ngôn ngạc nhiên ngẩng đầu: “Ba, chẳng phải nhà họ Thẩm muốn từ hôn sao? Sao ba lại gửi điện báo?”

Tống Hoài điềm đạm nói: “Gửi điện báo là trước, từ hôn là sau.”

Tống Thư Ngôn trước khi xuyên sách, vốn là một sinh viên vô dụng, tay chân yếu ớt, không biết trồng trọt là gì. Nghe cha mình phân tích việc kết hôn với quân nhân có thể theo quân, tạm thời tránh được cuộc sống khổ cực ở nông thôn, cô sững người.

Thời đại này, kết hôn với quân nhân thì không dễ ly hôn. Lỡ gả đại cho một người, cuộc sống sau này không tốt thì biết làm sao?

Huống chi, nhìn thái độ thành kiến của mẹ Thẩm Độ đối với cô, Tống Thư Ngôn cảm thấy gả cho vị hôn phu của nguyên chủ sẽ rất phiền phức.

Đầu óc cô rối bời, cuối cùng quyết định: cứ án binh bất động.

Lỡ như xuống nông thôn trồng trọt, cũng không khổ như trong tưởng tượng thì sao?

Trước khi xuyên sách, có biết bao người mơ ước bỏ việc về quê, sống cuộc đời thanh nhàn kia mà.

Cha mẹ nuôi, sau khi biết cô không phải con ruột, lại càng thêm thương yêu cô, còn lo toan nhiều thứ nên nguyên chủ cũng không quá khổ.

Chỉ là… nhớ lại tình tiết trong truyện gốc, nguyên chủ bị hãm hại trên tàu hỏa. Cô cần chuẩn bị một ít vật dụng phòng thân, giữ vững tinh thần cảnh giác, không bắt chuyện với người lạ.

Ngày hôm sau, Tống Hoài đích thân mang theo một chiếc vali hành lý đưa cô lên tàu. Những vật dụng khác mà nhà họ Tống chuẩn bị, đã được gửi trước qua bưu điện đến địa điểm cô sẽ sống ở nông thôn.

Ôn Uyển Đình ở nhà lau nước mắt.

Việc Thư Ngôn xuống nông thôn cũng tốt, đi thật xa, rời khỏi trung tâm của những lời đồn, tránh để nghe thấy những điều bôi nhọ mà đau lòng.

Hơn nữa, khi cô thật sự xuống nông thôn rồi, những lời đồn đại rằng cô không chịu được khổ cũng tự động bị phá vỡ.

Cùng lúc đó, Chu Cảnh Thâm tìm được cha mẹ đứa trẻ mà hôm trước Tống Thư Ngôn đã cứu, kể rõ sự việc cô cứu người và bị lời đồn thổi sai lệch.

Dưới sự đề nghị của anh, cha mẹ đứa trẻ đã đến tận nhà họ Tống để cảm ơn.

Chu Cảnh Thâm nghe được chuyện nhà họ Thẩm và Tống từ hôn, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy thoải mái hơn vài phần.

Anh không rõ vì sao, nhưng bỗng nhiên rất muốn biết địa chỉ nông thôn cô sẽ đến.

Cuối cùng, anh biết được Tống Thư Ngôn sẽ đến một thôn gần đơn vị quân đội nơi anh đang đóng quân.

Anh khẽ mím môi, khóe miệng không tự chủ cong lên một chút.

Bên phía nhà họ Tống, Ôn Uyển Đình vui mừng đến phát khóc, nói với Tống Hoài: “Em đã biết Thư Ngôn không nói sai mà!”

Còn bên phía nhà họ Thẩm, Chu Lâm lại cười khinh bỉ: “Cho dù Tống Thư Ngôn xuống sông là để cứu người, thì việc cô ta bị người ta hôn cũng là sự thật.”

Bà ta cảm thấy, chuyện từ hôn lần này, bà không làm sai!

Thẩm Trường Tranh trở về, cãi nhau với bà ta: “Đồ đàn bà ngu dốt! Bà làm vậy, để mặt mũi và quan hệ giữa hai nhà chúng ta vào đâu?”

Huống hồ, con trai bà ta trong lòng tràn ngập hình bóng Tống Thư Ngôn.

Thẩm Trường Tranh đau đầu đi qua đi lại, chỉ tay vào Chu Lâm mắng:

“Ngày mai bà phải đến nhà họ Tống xin lỗi! Không, chúng ta đi ngay bây giờ, nói rằng hôn ước giữa hai nhà vẫn giữ nguyên như cũ!”

Chu Lâm không đồng ý!

“Hiện tại Tống Thư Ngôn làm sao còn xứng với con trai tôi?”

Cô ta không phải con ruột nhà họ Tống, sau khi xuống nông thôn, nhà họ Tống còn thương yêu được bao nhiêu cũng khó nói!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play