Cao Tố Lan và Quý Lũng đây là lần đầu tiên trải nghiệm hoàn cảnh này. Lúc đang ăn cơm, có mấy đứa trẻ xanh xao vàng vọt đứng ở cửa nhìn vào, ánh mắt đầy mong chờ, thèm đến mức nuốt nước miếng.
Lập tức cảm thấy cơm nuốt không trôi, cả người thấy không được tự nhiên, đôi đũa trong tay như nặng ngàn cân.
Bà Tần đã quen thuộc với tình cảnh này, bèn cầm bát, gắp ít thịt gà và thịt thỏ, mang ra ngoài chia cho mấy đứa nhỏ.
“Đây, mỗi đứa một miếng, nhiều hơn thì không có đâu.”
Những đứa trẻ được ăn thịt lập tức mặt mày rạng rỡ, ngậm miếng thịt trong miệng cũng không nỡ nhai.
Quay lại bàn ăn, bà Tần thở dài: “A Cẩn à, người trong thôn nói cũng có lý. Chúng ta không thể cứ mãi ăn riêng một mình. Cháu không phải không thích xuống ruộng làm việc sao? Nếu cháu lên núi săn bắn mà vẫn được tính công điểm, cũng không tính là chuyện xấu.”
Trên núi có rất nhiều động vật, mấy loài chim chóc còn thường xuyên xuống núi phá hoại hoa màu. Nếu Tần Cẩn có thể đường hoàng lên núi bắt vài con, cũng xem như là trừ hại cho dân.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT