Cố Thanh Huyền vô cảm giữ chặt cằm mềm mại của nàng, dùng tư thế từ trên cao nhìn xuống quan sát khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt đầy sợ hãi kia. Ánh mắt y sâu thẳm, toàn thân toát lên khí thế uy nghiêm không dung khinh nhờn.
Tô Mộ bị đôi mắt sắc bén ấy nhìn chằm chằm, trong lòng thấp thỏm đến mức không dám thở mạnh. Nàng không dám đối diện với y, nhưng cũng không thể né tránh, chỉ đành cứng cổ, lộ ra vẻ mặt rưng rưng như muốn cầu xin tha thứ.
Cố Thanh Huyền nhìn nàng một lúc lâu.
Mãi đến khi hốc mắt nàng đỏ lên, phủ đầy một tầng hơi nước ủy khuất sau cơn kinh hãi, y mới mở miệng hỏi: “Ai đứng sau lưng sai khiến ngươi tiếp cận ta, hử?”
Tô Mộ cắn môi, vẻ mặt vừa đáng thương vừa tủi thân, khẽ đáp bằng giọng run rẩy: “Nô tỳ không dám, xin lang quân minh xét.”
Cố Thanh Huyền khịt mũi khinh thường. Nàng mấy lần thu hút sự chú ý của y, nhưng y không phải kẻ ngốc hồ đồ.
Ánh mắt y rơi xuống chiếc cổ trắng ngần như sứ của nàng, hầu kết khẽ động. Bàn tay đang giữ cằm nàng ma xui quỷ khiến trượt xuống chiếc cổ mảnh mai ấy.
Ngón tay y lạnh buốt, lòng bàn tay hơi thô ráp, đây là dấu vết để lại từ việc luyện cưỡi ngựa bắn cung. Chiếc cổ nằm trong tay y, chỉ cần thoáng dùng sức, dường như có thể bẻ gãy nó dễ dàng.
Cảm giác lạnh lẽo từ làn da mịn màng truyền đến khiến Tô Mộ rùng mình. Nàng thực sự bị dọa sợ, nỗi sợ hãi dâng lên từ tận xương tủy. Bởi lẽ Cố Thanh Huyền khóa chặt ánh mắt âm trầm vào nàng, gằn từng chữ: “Nếu ngươi nhận lợi ích từ đám thương buôn muối để tiếp cận ta…”
Nói đoạn, ngón cái y khẽ siết mạnh, cổ nàng liền bị bóp chặt.
Hơi thở Tô Mộ trở nên dồn dập, bất đắc dĩ ngửa đầu chịu đựng cảm giác uy hiếp trí mạng từ y. Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, hốc mắt ngân ngấn nước, đôi môi đỏ mọng nổi bật, trên cằm còn lưu lại dấu đỏ do y để lại.
Nhìn mà khiến người ta sinh lòng thương xót.
Cảm giác mềm mại, ấm áp từ đầu ngón tay truyền đến, cùng với vẻ yếu ớt đáng thương của nàng, khiến người ta càng muốn khi dễ nàng thêm. Cố Thanh Huyền không kìm được mà sinh ra vài sau nghĩ kì lạ.
Nhận ra mình đang nảy sinh ý nghĩ xấu xa, y rũ mắt liếc nàng, nói: “Nếu ta biết ngươi có liên hệ với đám thương buôn muối, xem ta có lột da ngươi làm đèn lồng không.”
Lời này dọa Tô Mộ sợ hãi, nàng vội vàng đáp: “Nô tỳ không dám! Nô tỳ không dám!”
Cố Thanh Huyền rất hài lòng với phản ứng của nàng, chậm rãi thả tay ra.
Tô Mộ như gặp phải ma, lập tức co rúm người lùi lại, như thể y là ôn dịch vậy.
Cố Thanh Huyền liếc xéo nàng, nhàn nhạt nói: “Ngươi có thể cút.”
Câu nói này thốt ra không khác gì đại xá, Tô Mộ không chút sĩ diện mà vừa lăn vừa bò rời khỏi sảnh ngoài.
Cố Thanh Huyền ngồi lại ghế thái sư, đầu ngón tay dường như vẫn còn lưu lại cảm giác mềm mại ấm áp. Y khẽ vuốt ve, cảm giác ấy thật kỳ diệu, mềm mại trơn mịn như chạm vào lụa, mang theo độ ấm mê hoặc khiến người ta sa đà.
Chẳng bao lâu sau, Trương Hòa bước vào, báo rằng đã tiễn Tần Hoài Mẫn đi.
Cố Thanh Huyền nâng chén trà lên, nhấp một ngụm trà nguội, nói: “Quay về tra kỹ tất cả gia nô trong phủ. Bất kì ai có liên quan đến đám thương buôn muối, bán hết đi.”
Trương Hòa gật đầu, nhíu mày nói: “Tên thương buôn muối nhỏ bé kia mà cũng có thể dò la được chi tiết của Hầu phủ ở kinh thành, đủ thấy quan hệ giữa kinh thành và Thường Châu rất chặt chẽ.”
Cố Thanh Huyền trầm ngâm một lúc, nói: “Sai người đi theo Thẩm ngự sử, phàm là lễ vật bọn chúng đưa lên, cứ nhận hết, càng nhiều càng tốt.”
Trương Hòa cười đáp: “Lão nô hiểu rồi.”
Cố Thanh Huyền nhìn ra ngoài, ý vị sâu xa nói: “Chỉ có thông đồng làm bậy thì mới lên được chiếc thuyền giặc. Không lên thuyền giặc, làm sao bắt được giặc đây?”
Nói xong, y nhìn Trương Hòa, dặn dò thêm: “Lại sai người đến nói với bên tông tộc một tiếng, bảo họ đừng dính líu đến đám thương buôn muối. Lần này ta nể mặt, lần sau chưa chắc đã vậy.”
Trương Hòa đáp: “Vâng.”
Bên kia, Tô Mộ chạy trối chết khỏi sảnh ngoài, vội vã về phòng mình trốn vào. Mãi một lúc lâu sau, tâm tình nàng mới bình tĩnh lại đôi chút.
Vừa nãy thực sự bị tiểu tổ tông kia dọa cho phát khiếp. Nhìn thái độ nghi ngờ của y với thương buôn muối, có thể thấy đó là điểm mấu chốt của y.
Tô Mộ thầm kêu xui xẻo.
Thật đúng là đen đủi. Hành động của tên thương buôn muối kia ngu xuẩn đến cực điểm, liên lụy nàng bị nghi ngờ.
Nghĩ đến cảm giác khó thở khi cổ bị bàn tay ấy siết chặt, Tô Mộ kinh hãi không thôi. Nàng không chút nghi ngờ rằng bàn tay thường cầm bút ấy có thể bẻ gãy cổ nàng ngay tức khắc.
Sau khi bị Cố Thanh Huyền đe dọa, Tô Mộ trở nên thành thật hơn rất nhiều, thậm chí còn cố ý tránh mặt y.
Mấy ngày sau, mọi người thu dọn để hồi phủ. Trên đường trở về, Tô Mộ luôn bám sát sau lưng đám Chu bà tử, không dám ngó nghiêng lung tung nữa.
Cố Thanh Huyền ngồi ngay ngắn trong xe ngựa, mặc một bộ bào sam tay rộng viên lĩnh màu xám nhạt, tay cầm quạt xếp, ngón cái không yên phận vuốt ve quạt. Trong đầu y cứ nhịn không được mà nhớ đến cảm giác trơn mịn ấm áp ấy.
Y chưa từng chạm qua nữ nhân, cảm giác ấy dường như hoàn toàn khác với tưởng tượng của y, sờ lên khiến người ta mê mẩn.
Vậy nên, sau khi hồi phủ, y đặc biệt lấy một chiếc áo ngủ bằng lụa mềm mại ra để tìm lại cảm giác kỳ diệu ấy. Nó có phần giống, nhưng lại thiếu độ ấm đặc trưng của cơ thể, rốt cuộc vẫn cảm thấy vẫn thiếu một chút gì đó.
Ngày hôm sau y vừa trở về, Thẩm Chính Khôn đã đến thăm một chuyến, nói với y rằng đám thương buôn muối địa phương đã hai lần đưa lễ, hơn nữa các đồng liêu ở Giám Viện bắt đầu có động thái nhỏ như mở tiệc chiêu đãi.
Chuyện này vốn nằm trong dự liệu của Cố Thanh Huyền.
Thẩm Chính Khôn vuốt râu cá trê, nói: “Theo ta thấy, phủ nha địa phương chắc cũng sẽ có hành động.”
Cố Thanh Huyền “ừ” một tiếng, đáp: “Mấy hôm trước, thương buôn muối Tần Hoài Mẫn đến ném đá dò đường, hơn phân nửa là do bọn chúng sai khiến. Trước dùng mấy con tôm tép để thử xem thái độ của hai ta thế nào. Nếu lỏng miệng, chúng sẽ có cơ hội kéo ta xuống nước, thông đồng làm bậy, trói buộc lên cùng một con thuyền.”
Thẩm Chính Khôn toát mồ hôi, nói: “Thật không dám giấu, ta cả đời chưa từng thấy những thứ quý giá như vậy.”
Lập tức, y lấy từ túi tay áo ra lễ vật mà thương buôn muối đưa cho mình, trình lên cho Cố Thanh Huyền xem.
Cố Thanh Huyền đưa tay nhận lấy, lật qua lật lại xem sơ, cười nói: “Thẩm huynh chớ để lòng tham nhảy vào mấy thứ này. Tiền đồ của ngươi nằm trong tay thánh nhân, chứ không phải mấy tay buôn muối địa phương.”
Thẩm Chính Khôn nghiêm túc đáp: “Văn Gia cứ yên tâm, ta tuyệt đối không dám lấy tính mạng người nhà ra đánh cược.”
Cố Thanh Huyền trả lại lễ vật cho y, nói: “Thẩm huynh hiểu rõ trong lòng là được.” Rồi tiếp, “Nếu bọn chúng muốn ta thông đồng làm bậy, vậy cứ lên chiếc thuyền giặc ấy.”
Thẩm Chính Khôn gật đầu: “Ta đang lo không tìm được chỗ xuống tay, giờ tất cả tự chui đầu vào lưới, đúng là hợp ý ta.”
Cố Thanh Huyền nghiêng đầu nhắc nhở: “Chớ vội vàng, ta muốn bắt không chỉ là quan lớn ở địa phương, mà còn cả thứ sử Thường Châu. Những kẻ liên quan e là không thoát được can hệ.”
Thẩm Chính Khôn giật mình, vội đáp: “Ta đã hiểu.”
Hai người bàn bạc về tình hình vận muối một lúc lâu, Thẩm Chính Khôn mới rời đi.
Ngày hôm sau, Cố Thanh Huyền hiếm hoi có tâm trạng tốt, lại đi một chuyến đến Giám Viện. Sau khi đến Thường Châu, y thường ba ngày đánh cá, hai ngày phơi lưới, hầu như không làm chính sự gì.
Trịnh thị như thường lệ hầu hạ y mặc y phục. Gần đây, thời tiết dần nóng lên. Những quan viên triều đình như họ, trong tình huống bình thường hay mặc thường phục đi làm, chỉ khi triều hội hay diện thánh mới mặc lan bào trang trọng hơn.
Bộ y sam viên lĩnh tay bó mỏng nhẹ được khoác lên người, màu sắc vẫn như thường lệ. Bên hông đeo túi bạc nhỏ, đầu đội khăn vấn, chân đi giày da ô lục hợp. Do chất vải thoáng khí nên so với vẻ trầm ổn ngày thường, y hôm nay có thêm vài phần phong lưu rực rỡ.
Khi được Hứa Chư hầu hạ ra khỏi phủ môn, trên đường gặp Tô Mộ đang làm việc vặt. Thấy chủ tớ hai người, nàng như nhìn thấy ma quỷ giả vờ không thấy mà tránh đi.
Khóe môi Cố Thanh Huyền khẽ nhếch.
Hừ, còn trốn y cơ đấy.
Sau khi lên xe ngựa, trên đường đến Giám Viện, y như có điều suy nghĩ mà thưởng thức túi bạc nhỏ. Đầu ngón tay khẽ phác họa trên đó, nhớ đến khuôn mặt thanh xuân hoạt bát kia của thiếu nữ, cùng vài sợi tóc lòa xòa bên thái dương, khiến người ta nhịn không được muốn dày vò nàng.