Cố Thanh Huyền “ừm” một tiếng, thong dong chậm rãi cầm lấy cây trâm ngọc trên bàn trang điểm, nói: “Một năm trước, thánh nhân đã nói muốn tra xét đám buôn muối ở Thường Châu. Lưỡi dao treo trên cổ đến giờ mới rơi xuống, nào có dễ dàng mà báo cáo kết quả công việc trong sớm chiều được?”

Trịnh thị trầm ngâm đáp: “Nói vậy thì việc này quả thật khó giải quyết.”

Cố Thanh Huyền: “Rất khó giải quyết. Trong triều không có ai muốn nhận việc này cả.”

Trịnh thị cúi đầu, cẩn thận vắt khô tóc cho y. Đúng lúc ấy, từ phía phòng bếp nhỏ có người đến hỏi xem có cần dọn bữa tối lên không. Trịnh thị dùng trâm ngọc vấn tóc y thành búi, nói: “Dọn lên đi.”

Không bao lâu sau, phòng bếp nhỏ mang đồ ăn đến, đa dạng đủ vị, tôm hấp bóc vỏ, thịt hun khói xào măng xuân, canh đậu hũ, rau dương xỉ trộn rêu, và cá lư hấp.

Cố Thanh Huyền thích ăn thanh đạm, một chút cay cũng không động đến.

Mấy ngày liền bôn ba, ăn uống không được tử tế, y chỉ dùng một bát canh đậu hũ cùng một ít rau dương xỉ rêu, còn lại để nguyên không đụng đũa mà dọn xuống.

Trịnh thị bước ra cửa, nhìn đồ ăn được dọn xuống mà hơi cau mày, hỏi: “Lang quân mấy ngày nay có phải ăn uống không tốt không?”

Cố Thanh Huyền lại “ừm” một tiếng: “Hôm nay ta hơi mệt. Ngày mai còn phải đến phủ nha xã giao, nên bây giờ muốn nghỉ sớm một chút. Dặn họ đừng làm ồn.”

Trịnh thị vâng lời.

Cố Thanh Huyền phất tay với bà, tắt đèn đi ngủ từ sớm.

Sáng hôm sau, chuông sớm còn chưa vang, y đã thức dậy. Rạng sáng tiết xuân vẫn còn chút lạnh. Trịnh thị thắp đèn ở phòng bên, đến hầu hạ y rời giường rửa mặt.

Khi y mặc áo trong, Trịnh thị vắt khăn ấm đưa tới để y lau mặt.

Cố Thanh Huyền đưa tay nhận khăn ấm. Trịnh thị lấy thêm áo ngoài khoác lên người y phòng ngừa y bị lạnh.

Sau khi y rửa mặt xong, Trịnh thị lại đưa muối xanh để y súc miệng. Từ đầu đến cuối, chủ tớ không nói với nhau câu nào. Còn Đông Hương và Ngọc Như thì không có tư cách đến gần, chỉ có thể đứng ngoài chờ sai bảo.

Đợi Trịnh thị chải tóc xong xuôi, Hứa Chư mới bưng áo bào lam bước vào hầu hạ y mặc.

Trung thư xá nhân là quan chính ngũ phẩm thượng giai nên mặc phi bào.

Cố Thanh Huyền từ nhỏ được nuôi dưỡng trong Hầu phủ, theo đó thấm đẫm học thức của dòng dõi sĩ tộc, cả đời thuận buồm xuôi gió, chưa từng chịu cảnh khốn khó, trên người tự nhiên mang nét kiêu ngạo của con cháu thế gia.

Y cao lớn, lại giỏi cưỡi ngựa bắn cung, ít khi dầm mưa dãi nắng bên ngoài, làn da trắng mịn tinh tế không khác gì cô nương. Chu ma ma khen y có dáng vẻ nhân trung long phượng, quả cũng có lý do.

Bộ phi bào cổ tròn dày nặng khoác lên người, hông thắt đai ngọc, đầu đội khăn vấn thanh hắc, quần dài màu đen buông đến gối, chân mang giày quan, dáng người thẳng tắp như tùng, tướng mạo khôi ngô, khiến người ta không khỏi nhìn thêm vài lần.

Trịnh thị hài lòng chỉnh lại y phục cho y.

Trước mặt là một lang quân trẻ tuổi, lông mày dài chạm tóc mai, dưới mày là đôi mắt phượng đẹp đẽ, đồng tử màu hổ phách, đuôi mắt hơi nhếch mang theo nét phong lưu của văn sĩ.

Mũi y thẳng tắp, môi mỏng tự nhiên đỏ thắm như thoa son, đường hàm dưới rõ ràng, hầu kết nổi bật, dưới tai có một nốt ruồi nho nhỏ, toát lên chút quyến rũ gợi cảm.

Ngũ quan tổng thể thanh quý đoan trang, toàn thân mang hơi thở tao nhã của người có văn hóa. Khi không nói lời nào, y thoáng lộ vẻ trầm tĩnh nội liễm, dễ khiến người khác cảm thấy áp lực âm trầm.

Trong mắt Trịnh thị, một lang quân xuất sắc như vậy, dù cưới công chúa cũng xứng đáng.

Chỉ tiếc, mối hôn sự với phủ Thọ Vương lại không mấy tốt đẹp.

Y phục vừa chỉnh tề, Cố Thanh Huyền bắt đầu dùng bữa sáng. Y không kén ăn, hôm nay nhà bếp chuẩn bị bánh bột, canh cá trích nấu với ngao, rau chân vịt làm nền, kèm một đĩa măng chua giòn ngọt, rất kích thích vị giác.

Canh cá thơm nồng, bánh bột mềm dẻo mượt mà, măng chua giòn tan trong miệng, lập tức đánh thức khẩu vị. Y thỏa mãn dùng một bát bánh bột rồi mới dừng lại.

Súc miệng bằng trà đặc xong, Trịnh thị đưa khăn sạch để y lau vết nước trên môi.

Cố Thanh Huyền đứng dậy. Hứa Chư tiến lên vuốt phẳng nếp nhăn trên áo, chỉnh lại y phục thêm lần nữa, rồi chủ tớ cùng ra cửa.

Lúc này trời đã sáng tỏ, đèn lồng trong phủ từng chiếc từng chiếc tắt dần. Chủ tớ hai người rời Tây Viên, dọc đường người hầu thấy họ đều cúi mình hành lễ.

Có vài kẻ gan lớn trong đám nô bộc lén nhìn trộm, chỉ cảm thấy bộ phi bào đỏ thắm ấy thật bắt mắt, khí thế nghiêm trang, toàn thân toát lên vẻ đoan quý thanh chính, khiến người ta không dám khinh nhờn.

Xe ngựa đã đợi sẵn ở cổng phủ. Thấy hai người xuất hiện, phu xe vội bước lên hành lễ, đặt sẵn ghế nhỏ.

Hứa Chư đỡ Cố Thanh Huyền lên xe. Đợi y ngồi ổn định trong xe, phu xe mới đánh ngựa đi thẳng đến Giám Viện.

Buổi sáng trong vườn trở nên nhộn nhịp. Đám người hầu bận rộn quét dọn, tưới hoa, cho chim sẻ ăn, mỗi người một việc.

Khi Tô Mộ và Tương Mai đang cho chim ăn dưới hành lang thì thấy Tư Anh đi về phía này. Nàng ta có vẻ ngoài hồn nhiên hoạt bát, đôi mắt to linh động như chú nai nhỏ.

Tương Mai cố ý thử nàng ta, gọi: “Tư Anh.”

Tiểu nha đầu đáp lời, tay còn ôm một hộp gỗ, bước tới chỗ treo lồng chim hoàng yến. Tương Mai lén hỏi nhỏ: “Sao ngươi không đến Tây Viên hầu hạ?”

Tư Anh thật thà đáp: “tổ mẫu không cho ta đi, nói ta không thể hầu hạ nổi tiểu hầu gia.”

Lời này khiến cả hai ngạc nhiên. Tương Mai nửa tin nửa ngờ hỏi: “Thật sao?”

Tư Anh gật đầu, nghiêm túc nói: “tổ mẫu bảo Hầu phủ rất coi trọng quy củ. Ta ở tổ trạch đã quen thói phóng túng, nhiều việc e là không ứng phó nổi. Nếu lỡ va chạm tiểu hầu gia, không những bị phạt, đến lúc đó tổ mẫu cũng không bảo vệ được, khóc cũng không kịp.”

“Tiểu hầu gia khó hầu hạ vậy sao?”

“Ta không rõ lắm. Chỉ nghe tổ mẫu nói phu nhân đặc biệt sai Trịnh nương tử bên người đến đây, chắc là để đề phòng đám nha đầu quê mùa như chúng ta.”

Nghe xong, Tương Mai im lặng không nói.

Tư Anh vẫn tiếp tục: “Trịnh nương tử là người trong phòng phu nhân, dù là vú già từ kinh thành cũng khác hẳn với đám chúng ta ở nông thôn. Hơn nữa hầu hạ tiểu hầu gia không được phép sai sót chút nào. Vì vậy tổ mẫu không muốn ta dính vào.”

Tô Mộ liếc nàng ta một cái, nói: “Vẫn là Chu ma ma lão luyện. Tư Anh có bà ấy che chở, sau này tiền đồ đương nhiên không cần bàn.”

Nghe vậy, Tư Anh thẹn thùng cười, thẳng thắn nói: “A Nhược tỷ tỷ có dáng vẻ vóc người xuất sắc, ta cứ tưởng ngươi sẽ lọt vào mắt Trịnh nương tử. Nào ngờ…”

Nói đoạn, nàng ghé sát tới tai Tô Mộ, nhỏ giọng tiết lộ: “Ta nghe tổ mẫu nói, A Nhược tỷ tỷ suýt nữa thì được chọn, nhưng vì ngươi giống một người nên bị loại.”

Tô Mộ ngẩn ra.

Tư Anh nghịch ngợm nháy mắt, hạ giọng buôn dưa: “Trịnh nương tử nói ngươi giống biểu tiểu thư Tiết Hoa Lan. Nàng ấy với tiểu hầu gia có liên hệ không rõ ràng, nên họ mới đề phòng ngươi đấy.”

Tô Mộ: “…”

Nàng thật sự oan hơn cả Đậu Nga.

Lý do này khiến nàng buồn bực không thôi, cả buổi sáng tâm sự nặng nề. Nàng không rõ Tiết Hoa Lan có vai vế thế nào với tiểu hầu gia, nhưng nhìn thái độ đề phòng của Trịnh thị, có thể thấy hai người họ có mối quan hệ sâu xa.

Giữa trưa, khi về phòng nghỉ trưa, Tô Mộ nghe đám bà tử thô kệch ở phòng bên nói về vị chủ tử mới đến. Họ bảo y sinh ra cực kỳ tuấn tú, mặc quan bào trông rất uy phong.

Trong viện toàn nữ lang, bất kể già trẻ, đối với một lang quân như vậy tất nhiên nảy sinh hứng thú ngập tràn.

Mọi người thì thầm to nhỏ. Tô Mộ cũng không nhịn được mà vểnh tai nghe lén.

Trần bà tử làm việc ở Tây Viên, sáng sớm quét dọn thì gặp chủ tử, không ngớt miệng khen rằng: “Theo ta thấy, cả Thường Châu này e là không thể tìm ra ai có dáng vẻ tốt như lang quân nhà ta. Đoan trang tuấn mỹ, phong lưu tiêu sái, đúng là một người tuyệt diệu.”

Một nha hoàn nhỏ giọng nói: “Có thật là đẹp vậy không?”

Trần bà tử trừng mắt: “Ta lừa ngươi làm gì?” Rồi hài hước nói thêm: “Sáng nay ta còn thấy Đông Hương, con bé vô dụng ấy, nhìn người ta mà mặt đỏ cả lên.”

Lời này khiến mọi người bật cười.

Có người không nhịn được trêu: “Được vào Tây Viên làm việc, hiển nhiên có cơ hội gần tiểu hầu gia. Ta thấy Đông Hương với Ngọc Như đúng là có phúc.”

Trần bà tử xua tay: “Lang quân đã có Trịnh nương tử và Hứa tiểu lang quân hầu hạ, nào đến lượt mấy nàng chen chân nịnh bợ?”

Nghe họ khe khẽ bàn tán, trong phòng bên này tâm tư Tô Mộ xoay chuyển ngàn lần. Nàng nghĩ, nếu muốn tiếp cận Cố Thanh Huyền, e là phải tốn chút tâm sức mới được.

Lần trước đưa hai xâu tiền cho Chu ma ma cũng không thể để phí hoài như ném đá xuống sông.

Quả nhiên, buổi chiều Tô Mộ khéo léo xin một chân chạy việc cắt hoa. Bên thủy tạ, hoa hải đường nở rất nhiều. Chu ma ma sai nàng cắt một ít mang đến Tây Viên cho Trịnh thị cắm bình.

Tô Mộ mang theo giỏ tre đi cắt cành. Nàng cố ý chần chừ đến khi chủ nhân về mới mang qua.

Mặt trời ngả về tây, góc tường phản chiếu ánh sáng từ bụi trúc xanh, tỏa ra thứ kim quang mờ ảo. Trên vách tường cũ kỹ in bóng trúc xanh xen kẽ, nhạt nhòa, lay động theo gió.

Tô Mộ đứng cạnh tường nói chuyện với Đông Hương. Lúc ấy, Trịnh thị không có trong sân.

Đông Hương nhìn giỏ hoa hải đường, vui vẻ cầm một cành còn nụ, nói: “Chu ma ma thật có lòng.”

Hai người đang trò chuyện, bỗng nghe tiếng bước chân từ cửa tròn vọng lại. Họ tưởng Trịnh thị đã về, nào ngờ người bước vào chính là chủ tớ Cố Thanh Huyền.

Bất ngờ không kịp đề phòng thấy họ trở lại, Đông Hương hơi luống cuống hành lễ, thấp thỏm nói: “Lang quân.”

Cố Thanh Huyền không để ý, ánh mắt rơi xuống giỏ hoa hải đường, thần sắc lạnh nhạt.

Tô Mộ hành lễ đúng mực, nói: “Bên thủy tạ có hoa hải đường nở rất nhiều. Chu ma ma sai nô tỳ cắt mang đến cho Trịnh nương tử cắm bình hoa. Mong là lang quân sẽ thích.”

Nàng nói chuyện giọng điệu bình thản, không nhanh không chậm, thái độ không kiêu ngạo cũng không nịnh nọt, không hề có vẻ đường đột hay hoảng loạn. So với Đông Hương, nàng lại thêm vài phần trầm ổn.

Cố Thanh Huyền liếc nàng một cái, không có phản ứng gì nhiều, chỉ khoanh tay bước vào chính đường. Hứa Chư phía sau sinh lòng tò mò, không nhịn được nhìn nàng, miệng “chậc” một tiếng, thì thầm gì đó.

Tô Mộ lén liếc bóng dáng đỏ thắm ấy, không dám nán lại lâu, sợ Trịnh thị sinh nghi, lặng lẽ rời khỏi Tây Viên.

Trên đường về, nàng cố ý đi vòng, tránh chạm mặt Trịnh thị. Nhớ lại cảnh vừa thấy Cố Thanh Huyền, nàng vẫn rất kinh diễm trong lòng.

Nam tử ấy cao gầy, làn da trắng mịn, mặt mày thanh tú tao nhã, toàn thân toát lên hơi thở văn nhã, đúng chuẩn mỹ nam cổ điển truyền thống.

Cũng khó trách Trần bà tử khen ngợi y không ngơi miệng. Ở Thường Châu này, quả thật khó tìm được người có gia thế và dáng vẻ như vậy.

Nói đi cũng phải nói lại, dù y có là lão già xấu xí, nàng vẫn sẽ vắt óc tìm cách leo lên giường. Chỉ cần lấy được khế ước bán thân từ tay gia chủ, không có gì nàng không làm được.

Bên kia, Cố Thanh Huyền đã vào phòng thay đồ, đổi sang một bộ thường phục màu ngà. Y tháo khăn vấn, búi tóc chỉ còn cài một cây trâm ngọc trắng. Áo gấm được may thủ công tinh xảo, hoa văn bảo tướng khảm viền tơ vàng, tôn lên khí chất ôn nhuận quý phái.

Hứa Chư vừa chỉnh quần áo vừa nói: “Mới nãy ở trong sân thấy cô nha đầu kia, tiểu nhân nhìn qua có chút quen mắt.”

Cố Thanh Huyền đang mặc áo, rõ ràng cũng để ý, nhàn nhạt nói: “Giống Hoa Lan.”

Hứa Chư cười: “Đúng là giống thật.” Dừng một lát, hắn lại bảo: “Bất quá, Tiết tiểu nương tử cao hơn cô nha đầu kia một chút, cử chỉ cũng kiều diễm hơn.”

Cố Thanh Huyền không đáp, dường như không có hứng thú với chủ đề này. Chỉnh xong y phục, y bước ra ngoài thì thấy Trịnh thị đang cầm hai cành hải đường cắm vào bình.

Hoa hải đường có màu hồng nhạt, một cành nở rộ rực rỡ, một cành còn e ấp nụ, thoạt trông thẹn thùng đáng yêu.

Trịnh thị thấy y ra, tươi cười nói: “Năm nay hải đường nở sớm. Chu ma ma đúng là có lòng. Không biết hoa này có vừa ý lang quân không?”

Cố Thanh Huyền bước đến trước bình hoa, từ trên cao nhìn xuống một lúc, rồi vươn ngón tay khẽ chạm vào cành hải đường đang nở. Như chú nai giật mình, cánh hoa lập tức rơi lả tả xuống bàn.

Trên bàn rải rác mảnh cánh hoa vụn, thêm vài phần ý cảnh cho bình hoa.

Lúc này Cố Thanh Huyền mới hài lòng, nói: “Dọn bữa đi.”

Phòng bếp nhỏ chuẩn bị bánh tráng mỏng và cá lát.

Y ăn uống không tốt, lại thích thanh đạm. Trịnh thị đặc biệt chuẩn bị bánh tráng khai vị để y dùng.

Bánh tráng mỏng gói rất tinh tế. Bánh tráng phải mỏng nhẹ, nhân bên trong đa dạng, sợi gà xé, hẹ, măng xuân, mộc nhĩ, thịt chân giò hun khói, củ cải sợi… Muốn ăn gì thì gói nấy.

Bánh tráng rõ ràng rất hợp ý y. Cố Thanh Huyền ngồi xuống rửa tay, lau sạch bằng khăn, rồi tự tay lấy một miếng bánh tráng, tỉ mỉ dùng đũa gắp nhân mình thích.

Y không ăn cay, nước chấm cũng dùng tương nhạt.

Măng xuân giòn rụm, sợi gà mềm mượt, bánh tráng dẻo nhẹ, ăn vào không hề ngấy.

Dùng xong một chiếc, y thử thêm cá lát, nhưng cảm thấy tay nghề khác với nhà bếp trong kinh, nước chấm cũng không hợp miệng, liền không động đũa nữa.

Sau đó y dùng thêm vài miếng bánh tráng, ăn một bát cháo gạo lứt, mới thấy no đủ.

Trời còn sớm, Cố Thanh Huyền đến thư phòng tiêu thực.

Bên kia, Hứa Chư thấy đĩa cá lát trên bàn không ai động, tò mò gắp một miếng nếm thử, cau mày, chỉ cảm thấy mùi mù tạc xộc lên khó chịu.

Trịnh thị vào phòng thấy hành động của hắn, hỏi: “Lang quân không dùng à?”

Hứa Chư ghét bỏ nói: “Xuân dùng hành, thu dùng mù tạc. Lần sau làm cá lát thì chọn cá hoàn là tốt nhất.”

Trịnh thị đáp: “Vậy là do nhà bếp sơ suất.”

Hứa Chư như nhớ ra gì đó, nói: “Giữa trưa ngày mai, lang quân sẽ mở tiệc chiêu đãi Giám sử Thẩm Chính Khôn. Trịnh nương tử sắp xếp một chút. Lang quân nói cứ dùng món Thường Châu là được.”

Trịnh thị hỏi: “Chỉ có Thẩm ngự sử tới thôi sao?”

Hứa Chư gật đầu: “Chỉ mời mình hắn.” Lại nói thêm: “Hắn cùng lang quân đều từ kinh thành đến. Hiện giờ lang quân không muốn xã giao với quan viên phủ nha địa phương.”

Trịnh thị vâng lời, hiểu ý.

Nhận việc xong, không bao lâu sau bà sai Ngọc Như đi mời Chu ma ma đến, bàn bạc về yến tiệc ngày mai.

Hai người tỉ mỉ sắp xếp thực đơn. Sau khi xác định món ăn, Trịnh thị đến thư phòng trình cho Cố Thanh Huyền xem. Lúc ấy, y đang ôm cuốn ‘Phẩm Thắng Chi Thư’ đọc say mê.

Trịnh thị nhẹ nhàng gõ cửa. Người trước bàn ngẩng lên nhìn bà. Bà nói: “Mới nãy Hứa Chư nói ngày mai lang quân muốn mở tiệc chiêu đãi Thẩm ngự sử. Nô tỳ đã chuẩn bị thực đơn, xin lang quân xem qua.”

Cố Thanh Huyền đặt sách xuống. Trịnh thị tiến lên đưa y thực đơn. Y đưa tay nhận rồi lướt qua hai lần, gật đầu: “Cứ làm theo vậy đi.”

Trịnh thị lại hỏi: “Lang quân định mở tiệc ở đâu?”

Cố Thanh Huyền trả lại thực đơn cho bà, nghĩ một lát rồi nói: “Bên thủy tạ có hoa hải đường nở nhiều. Ngày mai cứ mở tiệc ở đó.”

Trịnh thị đáp “vâng” mới lặng lẽ lui ra.

Cố Thanh Huyền nhặt lại cuốn ‘Phẩm Thắng Chi Thư’ tiếp tục xem đến mê mẩn.

‘Phẩm Thắng Chi Thư’ là sách về nông học, ghi chép kiến thức trồng trọt và kỹ thuật chăm sóc cây nông nghiệp. Y thấy việc trồng trọt rất thú vị.

Trịnh thị cầm thực đơn đi xuống, tới tìm Chu mama để dặn bà sắp xếp cho ngày mai.

Chu mama nhận việc liền vội đi phân phó nhà bếp chuẩn bị món ăn cho yến tiệc ngày mai. Sau đó, bà lại sai người gọi Tô Mộ và các nha hoàn nhị đẳng đến, dặn dò rằng ngày mai chủ tử sẽ mở tiệc ở thủy tạ, họ phải cẩn thận hầu hạ, tuyệt đối không được để xảy ra sai sót.

Trong lòng Tô Mộ mừng thầm. Cơ hội làm quen lại đến rồi!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play