Sư phụ ngự trên Trầm Tinh Các, sao trời tứ tán là nguồn sáng duy nhất. Bà nhắm mắt ngồi ngay ngắn trên đài cao, áo pháp bào thêu đầy sao trời, tóc trắng như tuyết uốn lượn chảy xuống, tiên khí ngời ngời. 

Sư phụ bảo theo lệ thường, đệ tử Thiên Cơ Tông phải bói đủ 99 quẻ cho phàm nhân mới tính tốt nghiệp. 

Nói xong, ta bị thứ gì đó túm lấy, ném vào giữa ngân hà trước mặt nàng. 

Trong hư không, ta nghe tiếng thở dài khe khẽ. 

Đó là lý do ta bày quán trên một con phố nhân gian. 

Ta vốn tưởng bói 99 quẻ chẳng khó, ai ngờ mấy ngày liền chẳng ai ghé hỏi. 

Chẳng có người xem bói, đám lưu manh quấy nhiễu thì đầy ra. 

Giờ khắc này, ta thật sự cảm kích Chẩm Hàn Lưu. Ít nhất ta còn biết cầm ống thẻ đuổi người đi. 

Mấy ngày sau, bên quán ta xuất hiện một lang trung tuấn tú. Hắn vén áo ngồi xuống, dáng vẻ tiêu sái. 

Đây chẳng phải Liễu Tố Vấn – y tu xui xẻo cùng lớp sao? 

Gọi hắn xui xẻo vì số hắn thật thảm, đi đường cũng bị chim ị đầy người. 

Hắn nhìn quán ta vắng vẻ, ta nhìn hắn nghèo túng. 

Hai đứa nhìn nhau thở dài. 

Nhiệm vụ của Liễu Tố Vấn là chữa cho trăm phàm nhân. 

Ta bảo thế chẳng đơn giản sao, cứ viết bảng: “Chữa không hết không lấy tiền, chữa hết cũng chẳng thu.” Chắc chắn đám dân nghèo sẽ đến chữa bệnh vặt. 

Liễu Tố Vấn lặng lẽ nói: “Nhiệm vụ yêu cầu mỗi ca khám phải trăm lượng trở lên.” 

Theo giá nhân gian, trăm lượng đủ nhà bốn miệng ăn cả năm. 

“Tông môn các ngươi ra nhiệm vụ kiểu gì vậy?” 

“Rút thăm.” 

Ta: “…” 

Y tu được đối đãi khá hơn ta chút, chỗ Liễu Tố Vấn có kha khá người hỏi thăm. Nhưng biết giá khám xong, nước miếng họ phun đầy mặt hai đứa. 

Nhân gian cấm thuật pháp. Chẳng bao lâu, tiền bày quán hợp pháp chúng ta cũng chẳng đủ trả. 

Hai đứa bàn bạc mấy ngày, quyết định cọ hào quang Phật tu. 

Ai cũng biết, kẻ cầu thần bái Phật ít nhiều đều có điều mong muốn. 

Ta ngồi dưới chân núi, Liễu Tố Vấn ngồi trước miếu. 

Ta bói thấy nhà phú quý có người bệnh, liền chặn ngựa xe, tự xưng là người ngoài cõi, bảo: “Ngài hình như có việc xin cầu, lên trên sẽ gặp thần y.” 

Lần này hai đứa khôn ra, giả dạng lão giả tiên phong đạo cốt. Quả nhiên người tin đông hơn. 

Chúng ta lượn lờ nhiều miếu thờ. Y tu giới dù không dùng thuật pháp cũng hơn hẳn phàm y nhân gian, danh tiếng Liễu Tố Vấn dần vang. 

Hắn có qua có lại, dẫn khách của hắn đến chỗ ta xem bói. 

Có người đến, hắn bảo: “Đây là người tốt, có thể giúp tránh chút tai họa.” 

Có người đến, hắn nói: “Đây chẳng phải thứ tốt, chết đáng đời, xem như dê béo cho nàng chém giết.” 

Ta bảo: “Vớ vẩn, ta là người bói toán, ta chẳng biết thì sao?” 

Hai đứa nhìn nhau cười lớn. 

Khi Chẩm Hàn Lưu đến, ta và Liễu Tố Vấn đang kề vai sát cánh, hí hửng chia thu hoạch hôm nay. 

Hắn phong trần mệt mỏi, chẳng biết từ đâu mà đến, sắc mặt lạnh như sương nhìn ta. 

Không hiểu sao, dưới ánh mắt hắn, ta bất giác rút tay khỏi vai Liễu Tố Vấn. 

Chột dạ chẳng rõ lý do. 

-- --

Chẩm Hàn Lưu tự xưng được người nhờ đến bảo vệ ta. 

Ta hỏi người nào. 

Hắn liếc Liễu Tố Vấn, nói: “Nhờ ngươi tạm lánh một chốc.” 

Liễu Tố Vấn trong lòng lập tức nhảy số, bảo phải đi khám tại nhà bệnh nhân, chuồn trước.  

Ta cũng bị khơi lòng hiếu kỳ, ghé sát: “Ai mà thần bí thế?” 

Chẩm Hàn Lưu cũng tiến gần, thấp giọng: “Sư huynh ta.” 

Sư huynh Chẩm Hàn Lưu là Thẩm Hà – kiếm tu phong lưu nức tiếng, chẳng liên quan gì đến ta. 

Chẩm Hàn Lưu rõ ràng không giỏi kể chuyện, lời ít ý nhiều: “Sư huynh ta ái mộ Giang Tốn đạo hữu.” 

Giang Tốn. Chẳng phải sư tỷ ta sao? 

Ta bỗng phấn khích muốn nghe bát quái của trưởng bối, lén nhìn quanh, giục hắn: “Còn gì nữa, còn gì nữa?” 

Chẩm Hàn Lưu chẳng có tài kể bát quái, giọng cứng nhắc. 

Nhưng trí nhớ hắn tốt, từng lời sư huynh say rượu khóc lóc kể lể hắn nhớ rõ mồn một. Hắn không biết kể sao, dứt khoát thuật lại nguyên văn. 

Hắn mặt lạnh, nghiêm trang truyền đạt lời một kẻ thất tình oán thán: “Sư huynh khóc với ta rằng Giang Tốn đạo hữu mười ngày không để ý hắn, pháp khí tặng nàng cũng chẳng nhận, hắn khổ sở lắm hu hu… Hắn hỏi, Giang Tốn rốt cuộc thích gì đây?” 

Giọng chẳng chút lên xuống. 

Xin lỗi, ta thấy buồn cười quá. 

Ta bật cười. 

Chẩm Hàn Lưu nhìn ta ngừng miệng: “Xin lỗi, ta chẳng giỏi kể chuyện.” 

“Không sao. Thật ra ta không ngờ ngài chịu thỏa mãn lòng bát quái của ta.” Ta giơ ngón cái, “Hảo huynh đệ.” 

Chẩm Hàn Lưu bất đắc dĩ liếc ta một cái. 

“Không phải hảo huynh đệ.” Khi sóng vai quay về, hắn đột nhiên nói. 

Như đọc được lòng ta, hắn tiếp: “Cũng chẳng phải thầy trò. Đã nói rồi, dạy học xong, không còn là sư trò.” 

Ta ngẩn ra, cảm giác kỳ lạ lại trỗi lên. 

Ta tự bắt mạch mình, nó đập nhanh thế, vì sao chứ? 

Ta vốn gan lớn, vậy mà lúc này lúng túng chẳng dám hỏi thêm. 

Chẳng dám hỏi, rốt cuộc chúng ta là quan hệ gì đây. 

Từ hôm ấy, ta liên tục tránh mặt Chẩm Hàn Lưu. 

Hắn chẳng để tâm, ngày nào cũng bám theo ta và Liễu Tố Vấn. Nếu ai bất mãn quẻ ta bói, mắng chửi ta, tay cầm kiếm của hắn luôn che trước mặt ta. 

Như mỗi lần gặp nạn ở bí cảnh trước đây. 

Có Chẩm Hàn Lưu, ta và Liễu Tố Vấn chẳng còn bị ai quấy nhiễu. 

Liễu Tố Vấn mấy lần nhìn ta muốn nói lại thôi. Cuối cùng, vào một ngày xuân liễu bay, hắn hỏi Chẩm Hàn Lưu có thể tránh đi chút không. 

Lần đầu gặp Liễu Tố Vấn, Chẩm Hàn Lưu cũng từng thế. 

Hắn lạnh mặt tránh ra, trước khi đi nhìn ta một cái. 

Ánh mắt ấy mang theo khẩn cầu bất đắc dĩ. 

Như hoa ngắm bướm, gió vờn liễu. 

Liễu Tố Vấn nhìn tơ liễu bay loạn mãi, chẳng dám nhìn ta. 

Hắn cuối cùng đỏ mặt, ấp úng hỏi: “Hồi ở thư viện, ngươi nói muốn tìm y tu làm đạo lữ, giờ tâm nguyện có đổi không?” 

Ta còn rối lòng vì ánh mắt Chẩm Hàn Lưu, nhất thời chẳng nghe rõ: “Gì cơ?” 

Liễu Tố Vấn cười: “Ta biết ngay, với người không thông suốt như ngươi, chỉ có thể nói thẳng.” 

Hắn như lấy hết dũng khí, quay lại nhìn ta thẳng thắn: “Thư viện ra, bao nhiêu bạn cùng khóa, sao ta chỉ ngồi cạnh ngươi? Sao ta không tự tiến cử với nhà phú quý, sao cứ phải ở bên ngươi mãi?” 

“Giang Hoán, ta thích ngươi. Từ thư viện đã bắt đầu.” 

Ta nghiêm túc nghĩ một chốc, nhận ra mình chẳng có cảm giác đặc biệt với hắn. Dù thiếu kinh nghiệm, ta biết chuyện này không thể dây dưa, chỉ gây tổn thương lớn hơn. 

Ta lắc đầu, khó xử nhưng kiên định: “Xin lỗi, ta chẳng có ý nghĩ phong nguyệt gì với ngươi.” 

Ánh sáng trong mắt thiếu niên tắt ngóm. 

Hắn chán nản cúi đầu: “Thôi được, câu trả lời này ta đã sớm đoán được. Nhưng mà, ta chấp nhận nó.” 

Hắn cố cười tiêu sái, nhưng chẳng thành. 

Giờ nói gì cũng không hợp. Hai đứa im lặng một lát. 

Liễu Tố Vấn quyết định rời đi trước, xoay người, quay lưng về phía ta vẫy tay: “Thế thì chia tay nhé. Chờ ta hoàn thành đề thi, sau này vẫn là bạn! Còn gặp lại!” 

Hắn bước đi, lưng thẳng dần rũ xuống, bóng dáng toát lên nỗi buồn. 

Gió xuân hôm ấy quá mềm, trái tim ngủ say của ta bị thổi mở một góc, gợn sóng vừa chua vừa dịu. 

Ta mơ hồ nhận ra tình yêu nam nữ khác với tình bạn cùng lớp. 

Chẩm Hàn Lưu trở lại, chỉ còn mình ta. 

Hắn chẳng hỏi gì, nhưng toàn thân như trút được gánh nặng. 

-- --

Góc đề cử truyện cùng nhà

ĐẠI CA, XIN NGƯƠI GIẾT TA LUÔN ĐI

Hán Việt: Nhĩ Hoàn Thị Sát Liễu Ngã Ba

Tác giả: Linh Lạc Thành Nê

Tình trạng: Hoàn thành convert

Tiến độ: 1-2 chương/ngày

Thể loại: Nguyên tác, Ngôn tình, Cổ đại, Kết OE; Tình cảm, Huyền huyễn, Tu chân, Xuyên không, Song khiết 🕊️, Kim bài đề cử 🥇, Tương ái tương sát, 1v1, Góc nhìn nữ chính 

Tóm tắt nội dung: 

Tạ Bạch Lộ xuyên không đến thế giới tu tiên, vô tình trêu chọc phải một kẻ điên cuồng. Hắn lạnh lùng phán rằng, nàng chỉ có thể bỏ mạng dưới tay hắn. 

Thế nên, trong lúc nàng mải miết đào tẩu, hắn lần lượt hạ sát đám tu sĩ muốn giết nàng đoạt pháp bảo. Từ đó, giới tu chân truyền tai nhau: Tạ Bạch Lộ là “báu vật trong lòng” của “kẻ điên kia”, kẻ nào dám động đến nàng chính là tự chuốc lấy họa diệt thân. 

Song, Tạ Bạch Lộ chỉ thấy chuyện này quá đỗi hoang đường. Lần cuối hắn đối diện nàng, lời hắn thốt ra là: “Chạy đi, tiểu bảo bối, ta cho nàng chạy trước ba ngày. Nhưng đừng để ta dễ dàng bắt được đấy!” 

Tạ Bạch Lộ trốn chạy kiệt sức, nhưng mãi không thoát khỏi tay hắn, đành thở dài thốt lên: “… Đại ca, ngươi cứ giết ta luôn đi cho xong.” 

… 

Sau này, kẻ điên ấy bị người đời xa lánh, thân tàn ma dại. Tạ Bạch Lộ ngồi bên cạnh hắn, từ trên cao nhìn xuống, giọng lạnh nhạt: “Thật đáng thương, ngươi chẳng khác gì một con chó hoang bị bỏ rơi, không ai đoái hoài.” 

Hắn níu lấy tay áo nàng, nở nụ cười méo mó, hơi thở đứt quãng mà điên loạn: “Vậy còn nàng thì sao?” 

Tạ Bạch Lộ dứt khoát cắt đứt tay áo, cười lớn: “Ta mà thèm để ý một kẻ chó nhà có tang như ngươi sao?” 

Lưu ý khi đọc: Nam chính và nữ chính vừa yêu vừa hận, thực lòng muốn lấy mạng nhau và cũng thực sự ra tay. Nam chính là một mỹ nhân điên cuồng, nữ chính thuở ban đầu vốn bình thường, đối đãi người khác cũng chẳng có gì lạ, chỉ khi đối mặt nam chính mới trở nên điên dại chẳng kém. 

Tóm gọn một câu: Kẻ điên muốn giết ta, chẳng giết được, cuối cùng lại đem lòng yêu ta. 

Thông điệp: Vĩnh viễn không từ bỏ. 

* Nữ chính siêu tỉnh!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play