Để tỏ ra xem trọng việc lập hôn ước với Kiếm Tôn, ta tắm gội sạch sẽ, thắp hương thơm, rồi bói ba quẻ. 

Không cát, tiểu hung, đại hung. 

Còn rất có trình tự, từng bước leo thang. 

Ta im lặng, nắm mớ cỏ thi tung tăng chạy đi tìm vị đạo lữ tương lai của mình. 

Hắn đang luyện kiếm trước sân. Áo bào trắng đều bị kiếm khí cuốn lên, mỹ nhân như ngọc, kiếm tựa cầu vồng. 

Nói rõ ý định đến, ta ngay trước mặt hắn bói thêm ba lần. 

Đại hung, đại hung, đại hung. 

Lần này còn đều tăm tắp. 

“Chúng ta chẳng phải lương duyên, hay là…” Ta ấp úng. 

Hắn đáp lại bằng một luồng kiếm ý sắc bén, lướt qua đầu ngón tay ta, chặt phăng cỏ thi ta cầm. 

“Bói lại.” Từ tay áo trắng như tuyết, hắn tung ra một miếng mai rùa. 

Miếng mai ấy phẩm chất cực tốt, ít nhất ngàn năm, ta âm thầm đánh giá. Cơn giận vì bị chặt cỏ thi lập tức tan biến. 

Hắn ngừng luyện kiếm, quỳ một gối trước mặt ta, xem ta bói duyên đôi lứa. 

Kết quả thế nào ư? 

Rất đồng nhất, chỉ là phí công cụ thôi. 

Vì ai đó lạnh mặt đập nát vô số mai rùa, chỉ thiếu viết “Nó có vấn đề” lên trán. 

Đến cuối, Thiên Đạo cũng mặc kệ ta. Dù ta thề thốt thế nào cũng chẳng phản ứng. 

Ta lắc miếng mai rùa trước mặt, bảo vệ nó khỏi chết thảm, lí nhí nói: “Ta chỉ hỏi thôi, có khi nào là ta học nghệ chưa tinh, chứ không phải công cụ hỏng không?” 

Vậy luyện thêm đi.” Hắn rốt cuộc hài lòng đứng dậy, như tiên sinh giám sát học trò làm bài xong. 

Ta ủ rũ thu lại đồ nghề: “Chẩm Hàn Lưu, sao ngươi lại cứng đầu cứng cổ thế này?” 

Kiếm Tôn áo trắng chẳng đáp thẳng. Hắn chỉ móc từ túi càn khôn mấy miếng mai rùa tốt nhất, đặt hết trước mặt ta, thần thái mang chút dịu dàng ngây ngô: “Cho nàng.” 

Đừng hủy hôn ước, được không?” 

Áo bào trắng thân mật rũ trên vai hắn. 

Ta không nhìn hắn, dán mắt vào đống mai rùa, nhịn không nổi hỏi: “Ngươi đem đám rùa sống ngàn năm giết sạch rồi đúng không?” 

Hắn lập tức lạnh mặt, chẳng thèm để ý ta, quay đầu bước đi, để lại một câu thông báo lạnh băng: 

Hôn ước vẫn như cũ.” 

-- --

Nghiệt duyên giữa ta và Chẩm Hàn Lưu phải ngược về trăm năm trước. 

Chính đạo sáu tông đồng lòng, để đệ tử nội môn các tông cùng học ở Thư viện Vấn Tâm bồi dưỡng chung. 

Ta thuộc Thiên Cơ Tông, nhập học lúc tuổi còn nhỏ, nên được các sư trưởng thương yêu lắm. 

Thiên Cơ Tông hơi đặc biệt. 

Ai cũng biết, hai quân giao chiến, trước phải giết kẻ tiên tri. Hơn nữa, bói thiên cơ là trò ăn cơm trời – nó không vui thì ngươi tu kiểu gì cũng vô dụng. Qua mấy lần chính ma đại chiến, Thiên Cơ Tông chỉ còn một mầm độc đinh – sư phụ ta. 

Sau khi chiến loạn bình ổn, sư phụ mới nhận ta và sư tỷ nhập môn. 

Sư tỷ lớn hơn ta nhiều, với ta như nửa người mẹ, một tay nuôi ta khôn lớn. 

Khi ta nhập học, sư tỷ đã xuất sư nhiều năm. Nàng lo ta không ai chăm, nhờ đám bạn học cũ ở thư viện trông nom ta tử tế. 

Ta vốn là “loài hiếm”, lại có tầng quan hệ này, ngày tháng ở thư viện thoải mái vô cùng. Trên lớp thỉnh thoảng lười biếng cũng chẳng bị trách. Sau giờ học, ta thích đến chỗ ở của đệ tử Hợp Hoan Tông xem mỹ nhân. Ta mê ngắm họ múa. 

Eo thon uyển chuyển, quyến rũ mà chẳng tục. 

Múa xong, ta thường là người vỗ tay nhiệt liệt nhất. 

Dĩ nhiên, phế nhân như ta – chẳng ham tiến thủ, chỉ thích xem tiểu ca tiểu tỷ xinh đẹp múa – chẳng nhiều. Dù sao, trừ Thiên Cơ Tông ít người đến mức chẳng phân nội ngoại môn, đệ tử nội môn các tông khác đều là thiên chi kiêu tử qua tầng tầng chọn lọc, kẻ nào cũng chăm chỉ hơn kẻ nào. 

Ngay cả Hợp Hoan Tông, chuyên đi đường mị lực, cũng nỗ lực đến bay lên. 

Từ khi có ta làm khán giả cố định, các sư huynh sư tỷ điên cuồng thi triển mị thuật lên ta. 

Ta lúc đó chưa đến tuổi cập kê, chẳng biết xuân tâm là gì, sớm nếm trải phong nguyệt đỉnh cao của nhân thế. 

Đệ tử thiên phú cao nhất Hợp Hoan Tông – Thủy Hoài Mị – tựa vai ta, giọng như lan: “Hoán sư muội, ngươi nói xem, ai múa đẹp nhất ở đây?” 

Ta mặt không đổi sắc, khách quan đánh giá: “Thủy sư tỷ ngoái đầu kinh diễm nhất, Liễu sư tỷ eo nhỏ mềm mại, Đỗ sư huynh…” 

Các vị Hợp Hoan Tông cười duyên không ngớt, đối với ta càng “như lang như hổ”, càng đánh càng hăng. 

Tạo nghiệt thật. 

Năm năm như thế, môn học khác của ta đều thường thường, chỉ có bài Thiền Tông luôn đứng đầu. 

Trước mặt bao cám dỗ sắc dục, ta vẫn tâm như nước lặng, trong lòng chẳng loạn. Hòa thượng thấy cũng khen: “Diệu thay! Thí chủ sao không vào Không Môn chúng ta?” 

Năm sắp tốt nghiệp, ta gặp trắc trở lớn nhất đời mình– Chẩm Hàn Lưu. 

Hắn thay tiên sinh kiếm đạo cũ dạy chúng ta. Ngày một và mười lăm mỗi tháng lập đàn giảng đạo, ngày lẻ giám sát tu tập kiếm pháp. 

Lần đầu lên lớp hắn, ta kinh ngạc vì dung mạo hắn một thoáng, chăm chú nghe hết một nén hương. 

Nhưng dần dần, giọng hắn trong tai ta hóa thành suối lạnh thong thả, mát rượi mà chậm rãi. 

Ý là thôi miên cực tốt. 

Ta nhanh chóng bắt đầu “gà mổ thóc”. 

Bị bắt phạt đứng, ta thật thà trả lời câu hỏi sao ngủ gật: “Vì giọng tiên sinh quá bình bình.” 

Xung quanh toàn bạn tốt của ta, tiếng cười vang lên không ngừng. 

Sắc mặt Chẩm Hàn Lưu trong tiếng cười lớn lạnh như băng. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play