Thi Lệnh Yểu tay xách nách mang bước lên xe ngựa của Tùy Bồng Tiên. Hai ngày nay nàng vừa chế xong hương phấn mới, mà A Hoa thối vừa kén chọn lại thích đẹp, đúng lúc là người thử lý tưởng.
Xe ngựa của Định Quốc Công phủ lộng lẫy mà rộng rãi, bên trong bày trường kỷ, bàn nhỏ đầy đủ tiện nghi. Sàn trải nệm hoa sen mềm mại, thậm chí còn đặt một bức bình phong nhỏ sơn vàng điểm ngọc làm vật trang trí. Vừa bước vào, một làn hương ấm áp đã xộc thẳng vào mũi, dịu nhẹ mà quyến rũ.
Nhưng thứ cuốn hút Thi Lệnh Yểu nhất lại là cô nương nhỏ ngồi trên trường kỷ, nghiêng đầu nhìn nàng. Bé như ngọc tạc, đôi mắt to tròn như nho chớp chớp, rồi bất ngờ xoay người, tung tăng nhảy xuống. Đôi má phúng phính rung rung theo từng bước chân, cô bé cộp cộp chạy tới, ôm chặt chân nàng: “Dì thơm thơm!”
Thi Lệnh Yểu lòng nở hoa, vội cúi xuống bế bé vào lòng, mũi thân thương cọ lên khuôn mặt mềm mũm mĩm: “Mãn Tỷ Nhi, con là Mãn Tỷ Nhi, đúng không?”
Nghe “dì thơm thơm” biết tên mình, Mãn Tỷ Nhi gật đầu lia lịa, rạng rỡ: “Đúng ạ! Con là Mãn Tỷ Nhi, là bảo bối nhất nhất nhất của a gia và a nương!”
Ba chữ “nhất” liên tiếp, đủ thấy Định Quốc Công và A Hoa thối ngày thường yêu chiều cô bé thế nào, khiến bé dễ dàng cảm nhận trọn vẹn tình yêu thương ấy. Thi Lệnh Yểu thoáng liên tưởng đến Tạ Túng Vi – tình yêu của chàng như đám mây mù, sờ chẳng tới, nghĩ chẳng ra – rồi nhanh chóng gạt đi, không kịp buồn. Sự nhiệt tình của Mãn Tỷ Nhi đã xua tan mọi cảm xúc, nàng cúi xuống, lại cọ má bé đầy yêu thương.
Tùy Bồng Tiên vốn đã xuống xe, thấy tiểu viện nàng tạm ở thì ghét bỏ đến mức không buồn vào cửa. Giờ lên xe, nàng thong dong dựa vào trường kỷ, lười biếng nói: “Thả Mãn Tỷ Nhi xuống đi, nó nặng lắm, cẩn thận mệt đấy.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play