Tốt cái gì mà tốt chứ!
Thi Lệnh Yểu thật sự không hiểu nổi Tạ Túng Vi đang nghĩ gì trong đầu. Chàng đối với nàng là tình nghĩa vợ chồng sâu đậm, là trách nhiệm không thể trốn tránh, hay chỉ là niềm vui bất ngờ khi tìm lại được thứ đã mất? Nàng lúng túng đến mức chỉ muốn che mặt mà trốn đi, nhất là khi hai cậu con trai song sinh cùng đám người bên ngoài xe ngựa đang lặng lẽ nhìn theo, không ai nói lời nào.
Lúc này, nàng chỉ mong Tạ Túng Vi trở lại dáng vẻ quen thuộc ngày xưa: lạnh lùng, xa cách, mười ngày nửa tháng chẳng buồn gần gũi hay trò chuyện với nàng. Như thế còn hơn cái kiểu hùng hổ dọa người bây giờ, làm nàng vừa xấu hổ vừa khó xử không biết phải làm sao.
Thấy má nàng đỏ ửng, mắt long lanh như ngậm nước, gò má thoảng nét mềm mại, thần thái nàng càng toát lên vẻ kiều diễm pha chút ngượng ngùng và bực bội. Tạ Túng Vi lặng lẽ xoa tay, khẽ cười hỏi: “A Yểu, sao nàng không nói gì? Hay là nàng quên mất cái gã Tần Vương kia là ai rồi?”
Cái tên phong lưu như con công xòe đuôi ấy, nếu nàng quên được thì càng tốt, không có gì đáng tiếc cả.
Thi Lệnh Yểu bất đắc dĩ thở dài, khẽ kéo tay áo chàng, nhỏ giọng bảo: “Mấy vệ binh của người ta còn đứng ngay đó kìa… Chàng nói chuyện có thể nhẹ nhàng chút không?”
Nàng tự thấy mình là người hiền hòa. Với Tần Vương, chẳng qua chỉ là quen biết từ nhỏ. Hồi đó, cha nàng vâng lệnh vào cung dạy dỗ các hoàng tử, thường xuyên qua lại, nên nàng có nhiều cơ hội trò chuyện với đám hoàng tử, công chúa hơn người khác. Đến tuổi lấy chồng, nàng nghe lời cha mẹ, theo sự mai mối mà kết duyên với Tạ Túng Vi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play