Đại phu xem mạch cho Thi Lệnh Yểu, dặn chỉ là cảm gió thông thường, uống vài thang thuốc đổ mồ hôi, đuổi hàn khí là ổn.
Tạ Quân Đình không tin: “Chỉ là cảm gió thôi sao? Thế sao a nương trông khó chịu thế này, nói cũng chẳng ra lời, khàn như vịt kêu vậy?”
Thiếu niên mặc dù quan tâm thẳng thắn mà nhiệt tình, nhưng cái gì mà “vịt kêu”…
Tạ Quân Yến liếc ngang, thấy mẹ đỏ mặt như sắp bốc khói, nhàn nhạt nhìn đệ đệ: “Quân Đình, đừng lo lắng quá lên, nghe đại phu nói đi.” Rồi cậu quay sang Thi Lệnh Yểu, kéo chăn lên cho nàng, cười dịu dàng: “Lát nữa con sai người mang tổ yến đến để a nương bồi bổ chút nhé.”
Đại phu ra ngoài sắc thuốc, Thi Lệnh Yểu trìu mến vuốt mặt Tạ Quân Yến.
Cảm giác như đang lợi dụng phiên bản thu nhỏ của Tạ Túng Vi vậy.
“Ngoan lắm.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play