Ta lười nghe đôi nam nhân khốn kiếp này nói mấy lời nhảm nhí, chỉ nghĩ nếu họ đến trước mộ ta khoe ân ái thì thật không cần thiết. Đúng là luyến ái âm phủ, khoe cho quỷ xem. 

Ta bịt tai, định quay đi. 

Đột nhiên, ta thấy “A Vân” tung một cú đấm mạnh vào Cố Lâm Lang, rồi hai người đánh nhau. Chính xác hơn, Cố Lâm Lang đơn phương bị đánh. 

Không ngờ mỹ nhân không chỉ đẹp, nắm đấm còn cứng thế. 

Đánh xong, “A Vân” lạnh giọng bảo hắn cút. 

Ta đứng bên cạnh trợn mắt há mồm. Trời ơi, thú vui gì đây, đến mộ nguyên phối đánh nhau à? 

Kích thích vậy sao? 

-- --

Ta đứng cạnh xem kịch một lúc lâu.

Ta chưa bao giờ thấy Cố Lâm Lang như vậy – ăn nói khép nép, giọng dịu dàng, cẩn thận lấy lòng. 

Phải nói là ta hả lòng hả dạ. 

Dù là lúc mới cưới, khi ta cố cứu vãn tình cảm giữa hai người, ta cũng chẳng hạ mình đến thế. Giờ thấy hắn ra vẻ nịnh nọt, ta chỉ thấy trời cao có mắt, báo ứng quá sảng khoái. 

Trong việc cãi nhau, “A Vân” chắc là cao thủ. Hắn chẳng thèm lên tiếng, để Cố Lâm Lang lải nhải một tràng, mắt cũng không thèm liếc. Đợi hắn nói hết, “A Vân” mới lạnh lùng phán: “Xong chưa? Cút.” Với khí chất lạnh băng và hào quang người trong mộng, hắn giết người đâm trúng tim. 

Cố Lâm Lang thấy vừa đấm vừa xoa cũng vô dụng, đành xám xịt rời đi một mình. 

Trước khi đi, hắn còn hung tợn trừng mộ bia ta một cái, làm ta ngồi trên bia thấy khó chịu. 

Nhìn gì mà nhìn? Có bệnh! 

-- --

Giờ trước mộ ta chỉ còn một người một quỷ. 

“A Vân” ngồi trước mộ ta, cúi đầu, chẳng thấy rõ vẻ mặt. 

Nhưng chẳng hiểu sao, ta thấy hắn rất đau khổ. Cảm giác bi thương tột độ này, ta từng thấy ở cha mẹ mình, nhưng không hiểu sao hắn lại thế. 

Lâu thật lâu, hắn mới ngẩng đầu nhìn mộ bia ta. Ánh mắt hắn chăm chú, khiến ta suýt tưởng hắn thấy được ta. 

Ta mới chết chưa lâu, vẫn giữ nhiều thói quen người sống, vội nhảy xuống khỏi bia tránh ánh nhìn của hắn. 

Khi nhìn lại, ta thấy hắn khóc. 

Không chút âm thanh, lặng lẽ rơi lệ. Nước mắt chảy xuống, lặng lẽ thấm vào vạt áo. Hắn ngồi đó, chẳng động đậy gì. 

Ta bỗng thấy so với ta, hắn mới giống người chết hơn. 

Ban đầu, ta tự an ủi rằng mỹ nhân khóc vì ta, là người trong mộng mà Cố Lâm Lang cầu không được, đời này đáng giá. Nhưng hắn khóc quá lâu, lâu đến mức ta thấy lòng rối bời. 

-- --

Thật ra ta không phải không biết đến sự tồn tại của hắn. 

Cố Lâm Lang có một khối ngọc bội quý giá, khắc chữ “Vân” nhỏ xíu, cất cùng văn kiện bí mật nhất trong ngăn tủ kín ở thư phòng. 

Chỉ là hắn chưa từng xuất hiện, Cố Lâm Lang cũng chẳng nhắc đến. Ta chỉ đoán hắn có người trong lòng tên mang chữ “Vân”. 

Đến khi lâm chung, ta mới biết hóa ra ta là thế thân của hắn. 

Dù trong cuộc hôn nhân bi kịch của ta, A Vân thực tế chẳng can dự, chỉ là Cố Lâm Lang tự mình lạnh nhạt với chính thê vì hắn. Nhưng ta không phải thánh nhân, dĩ nhiên ta ghét hắn. 

Giờ thấy hắn khóc thế này, oán giận của ta bỗng biến mất một cách vô lý. 

Ta thậm chí không nhịn được đưa tay muốn lau nước mắt cho hắn, nhưng tay ta xuyên qua mặt hắn. 

Ta ngẩn ra, âm thầm thở dài. Thôi được, mỹ nhân, không phải tỷ tỷ không thương ngươi. 

Chỉ là âm dương cách biệt, thân bất do kỷ. 

-- --

A Vân cứ ngồi thẫn thờ trước mộ ta. Ta cũng ngồi xếp bằng đối diện, chống cằm nhìn hắn, đơn phương trừng mắt to mắt nhỏ. 

Trời dần tối. 

Một đoàn người lặng lẽ tiến đến trước mộ ta. Người dẫn đầu quỳ một gối, hô: “Tướng quân.” 

Ta liếc thấy gia huy trên tay trái của kẻ đó. 

Người nhà họ Từ, tên mang chữ “Vân”. 

Ta gần như lập tức biết thân phận hắn – Từ Lưu Vân. 

Hóa ra là hắn. 

Với con cháu thế gia ở kinh thành, cái tên Từ Lưu Vân là cơn ác mộng. Hắn xuất hiện trong miệng các trưởng bối, làm thước đo so sánh với con cháu nhà mình, khiến chúng thường bị chế giễu đến không ngẩng đầu nổi. 

Mẹ ta vì muốn ta và đệ đệ có tiền đồ, từng tìm đủ quan hệ để bái sư vị tiên sinh của hắn. Đáng tiếc lúc đó hắn đã xuất sư, chẳng bao lâu lại ra Bắc Cương, nên ta chưa từng gặp tình lang trong mộng của ngàn vạn thiếu nữ kinh thành này. 

Nói vậy, Cố Lâm Lang đúng là làm được câu muốn hái hoa thì chọn đóa cao nhất. Ta âm thầm cảm thán gan chó của hắn. 

Khó trách chẳng thành. 

Hì hì. 

-- --

GÓC ĐỀ CỬ TRUYỆN CÙNG NHÀ

Tên truyện: Bên Người Dài Lâu

Hán Việt: Thử sinh trường

Tác giả: Hàn Tê

Tình trạng: Hoàn convert

Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Cổ đại , HE , Tình cảm , Đoản văn , 1v1 , Thị giác nữ chủ , Ngôi thứ nhất
 

Nhân vật chính: A Như x Tống Tri Thời

Khi nữ chủ bị một bệnh kiều cầm tù, chuyện gì sẽ xảy ra?

Ta tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, phát hiện mình bị Tống Tri Thời giam vào phòng tối.

Ta mừng rỡ khôn xiết!

Phòng tối, đúng như tên gọi, tối tăm tĩnh mịch, không chút ánh nắng, chỉ có ánh nến chập chờn leo lắt.

Quả thật, hợp ý ta vô cùng.

Ta muốn tuần tra một phen ngôi nhà mới này, nhưng vừa cử động đã nghe thấy tiếng leng keng khe khẽ.

Nhìn xuống theo âm thanh, a, hóa ra là ở mắt cá chân.

Thật khéo.

Chẳng cần nghĩ cũng biết là do Tống Tri Thời làm.

Hắn luôn thích trói đủ thứ lên người ta: vòng cổ, dây tay, ngọc bội bên hông, và giờ lại tới lục lạc trên chân.

Ta gần như có thể tưởng tượng dáng vẻ hắn khi thắt sợi dây ấy: đôi mắt trầm tối, khóe môi ẩn chứa ý cười thỏa mãn.

Ta đứng yên suy ngẫm một lúc, rồi quyết định cứ thế nằm xuống.

“Ngay tại chỗ” và “nằm yên”, ta đều rất hiểu.

Tống Tri Thời không hay biết rằng, bản thể ta vốn là một cây nấm.

Nơi âm u thế này chính là thiên đường mơ ước của ta. Ta hận không thể vùi mình vào đây mà ngủ vùi mãi mãi, chỉ tiếc nền đất kinh thành khô cứng quá.

Ta kiên nhẫn rẽ bộ rễ ngầm để tìm kiếm lớp thổ nhưỡng ẩm ướt bên dưới, rồi an tĩnh khép mắt.

A~! Thoải mái quá!

Tóm tắt:
“Một cây nấm nhỏ chăm sóc một nhân loại. Trước khi gặp hắn, thế giới của nàng chỉ có hơi nước, ánh mặt trời và thổ nhưỡng. Nhưng kể từ khoảnh khắc ấy, nàng mới hiểu thế nào là mười trượng hồng mềm mại, là trái tim lạc lối vì một người.”

Bởi vì có hắn, nên cuộc đời này dù ngắn ngủi cũng trở nên dài lâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play