Ta gả cho Cố Lâm Lang ba năm, mãi đến khi chết dưới tay hắn, mới biết hóa ra ta chỉ là kẻ thay thế.
Ta còn tưởng hắn chẳng qua không yêu ta mà thôi.
Ngày hắn hạ độc ta, ngoài Phật đường mưa dầm dai dẳng. Lúc ấy, ta bị nhốt trong đó đã hơn một tháng. Đám nha hoàn chỉ lo đưa cơm đúng giờ, đến mùa lạnh cũng chẳng mang cho ta thêm áo ấm. Phật đường cũ nát lại dột mưa, ta lạnh đến co ro trong góc, run cầm cập.
Cố Lâm Lang bưng một bầu rượu bước vào, rót đầy một chén cho ta. Nhìn bộ dạng thảm hại của ta, hắn còn cười hai tiếng.
Ta liếc màu rượu, thầm nghĩ không hổ là hắn, ngay cả cách giết người cũng chẳng có gì mới mẻ. Hắn đưa chén rượu cho ta, rồi bước đến bàn xem kinh Phật ta sao chép. Hắn cười tươi một chốc, lát sau lại nổi giận, hung hăng quét hết xuống đất, trông như kẻ điên.
Ta đã quen, chẳng buồn để ý, tự mình uống một ngụm rượu. Hắn còn chút lương tâm, mang theo một đĩa bánh nhỏ. Bánh ngon thật, tiếc là không hợp khẩu vị ta.
Ta vốn khinh thường kiểu trước khi chết còn hỏi chuyện tình ái sướt mướt, nhưng đến lượt mình, ta vẫn không nhịn được hỏi một câu: “Vì sao?”
Thiếu niên năm ấy từng viết thơ tình cho ta, cùng ta đàm đạo trời đất, rốt cuộc sao lại thành ra thế này?
Khi ý thức dần tan biến, ta nghe hắn đáp: “Nếu không phải vì A Vân, Lâm Thư Dao, ta đâu muốn cưới nàng.”
Đồ chó má!
-- --
Tham dự tang lễ của chính mình là chuyện thật kỳ lạ.
Ta chắc chắn mình đã chết. Thi thể ta bị Cố Lâm Lang sai người bỏ vào quan tài, rồi hắn loan tin khắp nơi rằng ta chết vì bệnh. Bên ngoài, ta vẫn là phu nhân cưới hỏi đàng hoàng của hắn. Tang lễ tổ chức rất long trọng, Cố Lâm Lang còn nhỏ vài giọt nước mắt trước quan tài ta. Tên khốn ấy thậm chí quỳ sụp trước mặt cha mẹ ta, ôm quan tài làm bộ đau đớn tột cùng.
Thế là ta cố ý ngồi trên quan tài, vững vàng nhận cái quỳ ấy. Đáng tiếc, giờ ta là hồn ma, chẳng ai cùng ta thưởng thức cảnh này.
Mẹ ta khóc đến đứt ruột, cuối cùng ngất xỉu, may mà có cha đỡ. Cha ta ngoài mặt an ủi Cố Lâm Lang, nhưng ta thấy trong mắt ông nhìn hắn tràn đầy thù hận. Ông là cha ta, hiểu ta nhất.
Tiếc là năm ấy ta nhất quyết gả cho Cố Lâm Lang, không nghe ông.
-- --
Hình như ta không rời xa thi thể mình được quá lâu.
Khi quan tài được đưa đi chôn, ta chỉ đành theo đội đưa ma. Sau đó, ta bị nhốt ở mộ địa của chính mình. Là hồn ma, ta không cảm thấy mệt nhọc, nhưng ngày nào cũng ngồi trên mộ thật quá chán. May mà hồi còn khuê tú, ta kết giao rộng, thường có vài bạn thân đến trước mộ khóc ta.
Khóc gì mà khóc, ta chẳng phải còn đây sao? Ta muốn an ủi họ, nhưng họ chẳng nghe được.
Cố Lâm Lang không đến lần nào, cũng tốt, đỡ phải thấy hắn mà ta ghê tởm.
Ta chưa cảm thán được mấy ngày, hắn lại dẫn một kẻ đến cùng. Qua lời họ nói, hóa ra người này chính là “A Vân” trong miệng hắn.
-- --
Ta chưa kịp ghê tởm việc Cố Lâm Lang dẫn chân ái đến trước mộ ta, đã bị sững sờ trước.
“A Vân” lại là nam nhân?!
Trời ơi, Cố Lâm Lang, ngươi nói rõ cho ta, ta giống nam nhân ở đâu mà ngươi xem ta là thế thân của hắn? Ta hận không thể gào vào tai hắn.
Sĩ có thể chết chứ không thể nhục. Ta thấy cơn giận này còn lớn hơn ngày bị hắn hạ độc.
Ta cẩn thận quan sát “A Vân”, cuối cùng xấu hổ cúi đầu.
Ta chẳng giống hắn thật.
Hắn chắc vừa từ đâu đó gấp gáp trở về, phong trần mệt mỏi, nhưng dù vậy vẫn không tổn hao một phân vẻ đẹp của hắn. Ta dám lấy kinh nghiệm cả đời ngắm mỹ nhân ở kinh hoa mà thề, cả kinh thành chẳng ai sánh nổi hắn.
Ôi, hắn đẹp thế này, trong chốc lát ta còn chẳng hận nổi.
-- --