“Được rồi, Chu Mẫn.” Thị vệ kia ngừng lời, liền nghe Bùi Thiệu nói: “Theo lời nàng mà làm.”

Cấm quân rốt cuộc không thể dùng như thái giám. Dẫu có Điện Tiền Tư phối hợp đốc thúc, rất nhiều việc vặt trong Quỳnh Lâm Yến vẫn phải do Nội Thị Tỉnh tự tay đảm đương. Kỷ Phương bị sai đi lĩnh việc này, bận rộn suốt ba năm ngày, mới rốt cuộc vội vàng sắp xếp ngày tháng thỏa đáng, dán yết thị mời mọc.

Tuy xưa nay Quỳnh Lâm Yến đều vì tân khoa tiến sĩ sau kỳ thi đình mà tổ chức, nhưng nghe nói trưởng công chúa muốn nhân yến hội này mở rộng ngôn luận, thương nghị chuyện lương mã, trong lúc nhất thời văn võ bá quan sôi nổi truyền đạt yết thị. Trong đó, có kẻ thực lòng lo lắng quốc chính, nhưng người đến xem náo nhiệt cũng không ít. Tóm lại, danh sách mở tiệc chiêu đãi lần này dài gấp ba lần so với Quỳnh Lâm Yến năm trước, thầm chí còn hơn.

Thị nữ đang trang điểm cho Trình Mộ Ninh, Kỷ Phương cách rèm đau đầu nói: “Hôm qua, vài vị đại nhân từ Lục Bộ cũng đến cầu thiệp. Bọn họ vốn quen ăn nói, chỉ e muốn biến yến hội của công chúa thành triều đường. Đến lúc đó, lại thành cãi cọ ầm ĩ, khiến người không được yên.”

Trình Mộ Ninh hôm nay ăn vận đặc biệt hoa lệ. Trên làn váy, từng cụm hoa tử đằng làm nàng càng thêm nổi bật cao quý, giữa mày điểm một nét hoa điền yêu kiều tinh tế. Khoảnh khắc nàng giơ tay vén rèm châu, ngay cả Hồng Cẩm bên cạnh cũng ngẩn ra. Ba năm ở Đặng Châu, áo trắng vải thô, suýt thì quên mất công chúa vốn là huyết mạch rồng phượng, từ trong ra ngoài quý khí không lời nào tả xiết, nàng vốn nên như vậy.

Trình Mộ Ninh xoa nếp gấp nhỏ trên cổ tay áo, tựa hồ không chút để tâm nói: “Nói ồn ào mới náo nhiệt. Ta cũng lâu rồi không gặp họ, cùng gặp một lần đi.”

Dứt lời, nàng lại nói: “Đúng rồi, thêm một tấm thiệp nữa.”

Kỷ Phương không biết tấm thiệp thêm này dành cho ai, định mở miệng hỏi, nhưng Trình Mộ Ninh đã dẫn thị nữ bước đi vài bước xa. Hắn đành vội vã mang theo tiểu thái giám dâng thiệp mời, thông báo theo sau.

Năm trước, Quỳnh Lâm Yến đều do Thánh Thượng chủ trì. Nhưng lần này, Trình Tranh cáo bệnh không ra, Hoàng Hậu lại phụng dưỡng bên cạnh, việc mở tiệc chiêu đãi tiến sĩ thuận lý thành chương rơi vào tay trưởng công chúa. Cấm quân và loan giá đều chờ ngoài Đan Dương Môn, xếp hàng chỉnh tề. Ngược lại, cỗ xe ngựa tố nhã bên sư tử đá trông lạc lõng vô cùng.

Kỷ Phương vỗ trán, rốt cuộc hiểu tấm thiệp thêm kia là cho ai.

Từ khi Thánh Thượng đóng cửa dưỡng bệnh, hắn liền phủi tay, sổ con không phê, đại thần không gặp. Quan viên thực sự làm việc gấp đến phát hoảng, trong đó Hộ Bộ Thượng Thư Trương Cát càng như vậy. Hắn nắm tài chính một nước, chuyện trù bị quân phí vốn do hắn làm chủ. Hiện giờ, các bộ triều đình đều nhìn chằm chằm túi tiền của hắn, nhưng trướng của hắn nào còn đồng nào. Đã vậy, không tìm được Thánh Thượng làm chủ, lại nghe khẩu dụ rằng mọi việc giờ do công chúa quyết sách, tư ấn cũng đã giao phó. Thế là ngày ngày, hắn đều tới Phù Loan Cung dâng bái thiếp. Những tấm thiệp ấy than khóc thảm thiết, đáng tiếc trưởng công chúa lòng như sắt đá. Sau khi xem xong, chỉ cảm khái:

“Trương Thượng Thư hành văn lại tinh tiến không ít, quả không hổ là xuất thân Hàn Lâm.”

Rồi sai người tìm cớ đuổi hắn đi.

Không phải Trình Mộ Ninh ý chí sắt đá, mà là vị Thượng Thư đại nhân này, từ thời Tiên Đế, nàng đã đuộc lĩnh giáo miệng lưỡi lợi hại của hắn. Khóc thảm thì luôn đứng đầu, nếu không ai ngăn, hắn có thể tự nói ba ngày ba đêm không dứt. Ngay cả Tiên Đế cũng chịu không nổi cái tài quấy nhiễu ấy.

Rốt cuộc, kẻ kiên trì canh giữ cửa cung năm ngày liên tục, cả triều khó mà tìm được người thứ hai.

Từ xa thấy Trình Mộ Ninh đến, Trương Cát từ xe ngựa nhảy xuống, kéo trường bào chạy tới: “Công chúa, công chúa…” Lại bị thủ vệ cửa cung dùng mấy cây trường thương chặn ngoài.

Trình Mộ Ninh giơ tay ra hiệu cho qua, ra vẻ kinh ngạc: “Thượng Thư sao lại ở đây? Không lẽ muốn vào cung gặp Thánh Thượng?”

Trương Cát thân to béo mập, vài bước chạy đã thở hồng hộc, râu mép bị thổi ngược lên: “Gặp gì mà gặp Thánh Thượng! Hạ quan là muốn gặp công chúa! Mấy ngày nay, thần gửi vài tấm yết thị cho công chúa, sao công chúa không hồi âm lấy một lời?”

“A, vậy sao?” Trình Mộ Ninh trông thật vô tội: “Bổn cung vừa hồi kinh, việc vặt chất cao như núi, bận đến đầu óc choáng váng. Thượng Thư có chuyện gì, có thể cùng chư vị đại thần dâng sổ con trước, chúng ta chọn ngày đến Chính Sự Đường cùng thương nghị là được.”

“Chọn ngày? Ai ui, đâu còn chờ nổi chọn ngày!” Vành nón của Trương Cát lệch hẳn, bám sát sau Trình Mộ Ninh, mặt đầy u sầu: “Công chúa không hay, đám người kia muốn bức tử bản quan! Nhưng Hộ Bộ quả thực không còn lấy một phân tiền. Hiện giờ Thánh Thượng phủi tay không làm, ta thật sự hết cách. Nếu công chúa không làm chủ, ta… ta ngày mai chỉ còn cách xin từ quan về quê!”

Trình Mộ Ninh vừa đi về phía loan giá vừa thở dài: “Trương Thượng Thư sao lại nói thế? Ngươi là nguyên lão hai triều, là cánh tay đắc lực của Thánh Thượng. Nếu ngay cả Thượng Thư ngươi còn vậy, trong triều không phải càng không còn ai dùng được sao?”

Lời này chạm vào lòng Trương Cát, sắc mặt hắn thoáng khá hơn: “Đúng, đúng là vậy… Ta nghe lời tiên đế gửi gắm, tất nhiên phải vì Thánh Thượng cúc cung tận tụy. Chỉ là hiện giờ tình thế khẩn cấp, trù lương mua ngựa đều là khoản chi khổng lồ… Công chúa mấy năm không ở kinh, không biết đã xảy ra bao nhiêu chuyện…”

Trương Cát thở dài, hai tay đút vào tay áo, hơi ngửa đầu: “Không nói trước kia, hai năm trước, chiến sự Yến Bắc hao tốn bao tiền tài. Năm ngoái, Lũng Châu lũ lụt, cứu tế đã chi hai mươi vạn lượng bạc trắng… Mấy tháng trước, trận tuyết lớn làm sập hết phố nhà phía nam kinh thành, Công Bộ tu sửa lại tốn một khoản lớn… Mọi việc như vậy, phí tổn đếm không xuể. Mùa màng không tốt, triều đình thu thuế một năm lại ít hơn một năm, chi ra ngoài lại một năm nhiều hơn một năm…”

Trương Cát nói đến quên mình, Hồng Cẩm và Ngân Trúc liếc nhau, ăn ý xoa tai. Trình Mộ Ninh làm như lắng nghe, thỉnh thoảng ứng hòa hai câu: “Đúng vậy, Hộ Bộ quả thực khó khăn. Thượng Thư vất vả rồi.”

“Không phải sao? Ai cũng duỗi tay đòi tiền Hộ Bộ, nhưng tiền Hộ Bộ đâu phải gió lớn thổi là đến. Nếu không phải Thánh Thượng lấy nội khố nội cung bù vào, e là giờ lương bổng triều thần cũng phát không nổi… Ai, công chúa đi đâu vậy? Hạ quan còn bao chuyện ngân khố chưa nói xong!” Thấy Trình Mộ Ninh định lên kiệu, hắn nhíu mày, rất bất mãn.

Trình Mộ Ninh dừng bước: “Bổn cung săn sóc Thượng Thư không dễ dàng gì, không phải đang đi kiếm tiền lẻ cho Thượng Thư sao?”

Trương Cát khinh thường: “Ta biết, công chúa muốn moi chút diệu kế từ miệng đám quan văn kia. Nhưng chỉ phí công thôi! Từng kẻ chỉ biết miệng lưỡi sắc bén, đưa ra mấy ý tưởng không đâu vào đâu. Nếu thực có cách đắc dụng, ta còn đến nỗi không buồn ăn uống sao? Ta khuyên công chúa khỏi chạy chuyến này. Có công phu ấy, chi bằng triệu tập chư vị quan lại thương nghị thêm lần nữa.”

Trình Mộ Ninh lại nói: “Thượng Thư cùng chư vị đại thần ở ngự tiền thương nghị bao ngày, đã thương nghị ra kết quả gì chưa?”

Trương Cát: “Cái này…”

Trình Mộ Ninh cười: “Có phí công hay không, đi rồi mới biết. Bổn cung không chạy đi đâu được. Thượng Thư nếu không tin, cùng ta đến là được.” Nàng lại nói: “Kỷ Phương, đưa thiệp mời cho Thượng Thư, thay Thượng Thư chỉnh y quan cho nghiêm chỉnh.”

Lúc này, ngoài Quỳnh Lâm Uyển sớm đã ngựa xe tụ tập, hành lang đình đài kín người không còn chỗ. Trong lúc nhất thời, nơi đây còn náo nhiệt hơn cả lâm triều. Mấy quan viên phẩm cấp cao khoan thai đến muộn, ngồi trên đài yến phía bắc uống trà trò chuyện. Quan cấp thấp thì an trí ở ghế dưới, nhưng người nhập tọa trước mắt còn ít. Phần lớn chen chúc dưới đình hóng gió cạnh núi giả, tiếng nghị luận ồn ào huyên náo…

Người trẻ tuổi mới vào đời, nghé con không sợ hổ, khí thế ngút trời. Chỉ thấy một sĩ tử mặc áo dài xanh sẫm nói: “Thánh Thượng không ra mặt, chỉ phái một trưởng công chúa thì được cái gì? Ôi chao, xem ra phản quân đánh vào kinh thành cũng là sớm muộn. Ta vừa vào triều, chưa kịp thi triển quyền cước, mười năm khổ học này coi như uổng phí!”

Có kẻ cẩn thận nhìn quanh, thấp giọng trách: “Chớ có nói bậy, không muốn giữ đầu sao?”

Nhưng trong kinh thành lúc này, không khí quả thực như chết đến nơi không còn gì cố kỵ, phóng túng vô độ. Mọi người nghe quen lời như vậy, sắc mặt không đổi. Một quan văn trông ổn trọng hơn nói: “Chư vị chớ ủ rũ thế. Ta sớm vào triều hơn các ngươi ba bốn năm. Dẫu chưa tận mắt thấy thần nhan công chúa, cũng từng xem nàng thay Thánh Thượng phê sổ con. Thực là lòng mang trí châu, không phải tầm thường. Biết đâu nàng có cách giải quyết cũng nên.”

Sĩ tử áo xanh sẫm kia lại phẫn nộ tiếp lời: “Nếu thực sự thần thông quảng đại thế, sao còn chịu khổ ba năm ở Đặng Châu? Ta xem lần ban yến này chỉ là trò kéo bè kết cánh của đám quyền quý. Ngoại địch sắp tới, vậy mà nội đấu không ngừng! Đám người cao cao tại thượng kia, đâu để bá tánh vào mắt. Đến lúc đó, để tướng sĩ đói bụng ra trận, cũng không ảnh hưởng đến họ cơm ngon rượu say! Lui vạn bước, Ngân Vương mưu nghịch cũng là người họ Trình. Nếu phản quân đánh vào kinh, công chúa gọi một tiếng hoàng thúc, biết đâu lại được phong quận chúa. Chẳng trách Thánh Thượng giờ không làm gì, e là sớm có ý đầu hàng, chỉ ngại danh dự không tiện nói rõ. Càng muốn tiền tuyến binh lính chảy cạn máu, để giữ mỹ danh cho hoàng gia họ! Hồng Huệ, ngươi nói có phải không?”

Sĩ tử áo thô bị hắn đẩy vai trông uể oải, chỉ cầm chén trà lắc đầu, như lười tranh cãi: “Mau khai tiệc, nhập tọa đi.”

Hắn vừa dứt lời, định rời khỏi chỗ ồn ào, mới quay người đã thấy Hứa Kính Khanh và Võ Đức Hầu chậm rãi bước tới từ phía núi giả.

Mấy kẻ vừa nói bậy sắc mặt biến đổi, lập tức cúi đầu im bặt, xa xa hành lễ dài với hai người. Đợi họ thong thả đi qua lối đá cẩm thạch, mới vỗ ngực thở phào, rồi lại xôn xao nghị luận.

Võ Đức Hầu nghe tiếng la hét phía sau, hít một hơi thật sâu: “Hừm, trưởng công chúa và Thánh Thượng có ý này thật sao? Ta nói lỡ như, vạn nhất thực có ngày giang sơn đổi chủ, chúng ta giờ đây… phải chuẩn bị chu toàn mới được.”

Dẫu sao, Ngân Vương có thể vì thanh danh mà giữ lại một phế đế vô dụng, một công chúa không quan trọng, nhưng để tránh hậu họa, tuyệt sẽ không lưu Hứa Kính Khanh, kẻ quyền cao trong tay lại có quan hệ huyết thống với phế đế.

Con trai thứ của Võ Đức Hầu vừa cưới tam nương nhà họ Hứa, cũng là quan hệ họ hàng, e là phải chịu liên lụy…

Hứa Kính Khanh nghe ra ý trong lời Võ Đức Hầu, trào phúng nhếch môi: “Thánh Thượng có lẽ từng động ý này, nhưng trưởng công chúa thì ngươi xem thường nàng rồi. Nàng giống mẫu thân, tâm cao khí ngạo, ngoan cố vô cùng, tuyệt không chịu phụng ai làm chủ.”

Võ Đức Hầu hai năm trước mới vào kinh, chưa thực sự gặp Trình Mộ Ninh, chỉ chắp tay sau lưng nói: “Một nữ tử, chết đến trước mắt rồi, còn có thể làm được trò trống gì? Bất quá, trước mắt ngươi đưa ra cách, nếu nàng mau chóng thuyết phục được Bùi Thiệu, thì may ra còn có chuyển biến.”

Hứa Kính Khanh nói: “Nàng xưa nay không cùng đường với ta, chưa chắc chịu làm theo lời ta.”

Võ Đức Hầu lại hít một hơi: “Thế thì làm sao? Không lẽ thật đợi phản quân đánh vào kinh? Chẳng phải ta đã nói, nếu người không chịu nghe lời, ngươi hà tất vì nàng làm cái yến hội rách này, còn chạy chuyến này làm gì? Không có lợi ích, lại vô cớ cho nàng mặt mũi, một kẻ hèn làm công chúa…”

Hứa Kính Khanh dừng bước, quay đầu với vẻ âm u khiến Võ Đức Hầu hoảng sợ: “Ta không làm gì sao, ngày đó ta bảo ngươi động thủ trên đường, ngươi bảo đảm như thế nào nhớ không? Giờ việc đã đến nước này, còn có thể làm gì?”

Nói đến chuyện này, Võ Đức Hầu rõ ràng thiếu tự tin, nhìn quanh bốn bề vắng lặng mới nói: “Ta đã làm như ngươi nói rồi! Ta dùng nửa doanh gia tướng, còn thêm hơn hai mươi tử sĩ, đều là những kẻ ta tốn tâm bồi dưỡng bao năm, hoàn toàn uổng phí! Không ngờ Thánh Thượng lúc này còn chu đáo vậy, phái đi một đám không phải hạng yếu đuối bó tay bó chân, lại có thể bất động thanh sắc giải quyết người của ta.”

Dứt lời, Võ Đức Hầu như tức không chịu nổi, nắm tay định đập mạnh vào cột đình, lại sợ bị phát hiện, đành hậm hực rút tay về.

Hứa Kính Khanh nhìn về phía người trên vọng đài xa xa, trầm giọng: “Chu đáo sắp xếp  đâu phải Thánh Thượng.”

Người kia như lập tức nhận ra ánh mắt hắn, đáp lại một ánh nhìn nhàn nhạt, rồi hờ hững nhếch môi. Hắn nhận chén rượu từ thị vệ bên tay phải, từ xa kính Hứa Kính Khanh một ly.

Cử chỉ tưởng như vững vàng có lễ, nhưng ẩn ý ngạo mạn xem thường không coi ai ra gì. Sắc mặt Hứa Kính Khanh biến đổi, khuôn mặt từ trước đến nay không lộ núi sông hiếm hoi nứt ra một khe.

Võ Đức Hầu hồ nghi, định theo ánh mắt hắn nhìn kỹ, thì nghe ngoài tường vây vang lên một tiếng truyền lớn, ngay sau đó có người tiến vào:

“Trưởng công chúa giá lâm!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play