Trình Mộ Ninh không lộ chút cảm xúc, cầm chén trà nhấp một ngụm nhạt, như thể lời Đỗ Lận Nghi vừa nói không lọt vào tai nàng chút nào.
Đêm đến, nàng nghỉ lại ở chủ viện phủ công chúa. Thái cô cô cẩn thận, đã sắp xếp nơi này giống hệt Phù Loan Cung, nhưng mùi vị xa lạ vẫn khiến Trình Mộ Ninh trằn trọc, mãi đến canh ba mới chợp mắt.
Đêm ấy, nàng mơ một giấc mộng.
Trong mộng là chín năm về trước, khi tiên đế còn tại thế.
Năm đó, Ô Mông tộc ở phía bắc với quy mô lớn tấn công biên cảnh, tiên đế đích thân dẫn quân đẩy lùi. Trước ngày xuất chinh, lương thảo và quân nhu được tập kết ở kinh doanh. Trình Mộ Ninh và Trình Tranh lúc ấy còn là niên thiếu, trốn sau bình phong Chính Sự Đường nghe lén quần thần nghị sự, chỉ thấy tò mò. Vậy nên ngày đại quân khởi hành, hai tỷ đệ núp trong xe giá của Sầm Thụy, khi đó còn là ngự tiền thị vệ, trèo lên xe lương, theo ra kinh doanh. Đến khi bị phát hiện, quân đã đi được bảy tám ngày. Bộ lăng la tơ lụa trên người hai đứa nhăn nhúm, bữa đói bữa no, mặt vàng như nến.
Phụ hoàng nàng, Duyên Cảnh đế, trước mặt người khác ít khi nói cười, trong quân lại càng nghiêm khắc lạnh lùng. Trình Mộ Ninh dù được phụ hoàng sủng ái, trong tình cảnh ấy vẫn không khỏi hoảng sợ. Trình Tranh sợ phụ hoàng nhất, trực tiếp nép sau lưng nàng. Nhưng Duyên Cảnh đế chỉ nhíu mày nhìn họ một lúc, rồi nói: “Tiến thêm phía trước là không còn đường lui. Giao chiến thì không có cẩm y ngọc thực cho các con hưởng lạc. Vĩnh Ninh, Thái tử, các con đã tự chọn.”
Trình Tranh vốn bị nàng xúi giục, mấy ngày đói khát đã khiến hắn suy sụp, lập tức ỉu xìu: “Ta… ta muốn hồi cung.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play