Đêm trừ tịch buông xuống, trong cung như được khoác thêm lụa hồng yêu kiều, đèn lồng treo cao rực rỡ.
Các sứ thần từ các nước đã lục tục vào kinh diện thánh từ vài ngày trước, nhưng để thêm phần long trọng và thể hiện mong muốn thân thiện như một nhà của Đại Chu với các nước, năm nay việc chính thức tiếp kiến sứ thần được sắp xếp cùng với tiệc gia yến của đêm trừ tịch. Đây là thời điểm náo nhiệt nhất trong năm của hoàng cung, đường Đan Phượng ngựa xe tấp nập. Khi Trình Mộ Ninh tiến cung, vừa hay gặp Trương Cát và Phùng Dự.
Cả hai nhìn thấy nàng thì đều biến đổi sắc mặt.
Trương Cát cẩn thận liếc Phùng Dự, còn Phùng Dự chỉ hừ lạnh một tiếng, ngay cả lễ cũng không hành, lập tức phẩy tay áo bỏ đi. Trương Cát cười gượng hai tiếng, chắp tay nói: “Công chúa xin chớ trách, Phùng đại nhân hắn…”
“Ta biết.” Trình Mộ Ninh nói: “Phùng đại nhân vẫn đang giận bổn cung.”
Trương Cát lại cười hậm hực.
Không phải chỉ là giận thôi đâu, Phùng Dự ghét nhất bị người khác ngấm ngầm giở trò với mình, vậy mà lại bị công chúa bày một vố đau như thế. Giờ đây trong triều ai cũng cho rằng hắn qua lại thân thiết với công chúa, dù Phùng Dự mấy lần lên tiếng giải thích, nhưng chẳng có ai tin hắn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT