Kỳ Liên sơn đại sư tỷ Vân Tinh Tinh đã chết.
Kỳ Liên sơn là một tiên môn tiếng tăm lừng lẫy, mỗi hành động đều bị giới tu chân theo dõi sát sao, vì vậy cái chết của vị đại sư tỷ không xuất sắc này đã gây nên một sự xôn xao không nhỏ. Có người nói nàng chết vì tìm đường tắt trong tu luyện, nổ tan xác; có người nói nàng đã mưu hại tiểu sư muội Mộ Trường Ca mới vào môn một năm trước nhưng không thành, bị đuổi khỏi sư môn và sau đó tự sát vì hổ thẹn... Chưa có kết luận rõ ràng, cuối cùng "Mưu hại sư muội" trở thành lời đồn đoán được mọi người tin tưởng mà không nói ra.
Vì vị tiểu sư muội này thật sự quá đẹp, da thịt trắng như tuyết, dáng người nhỏ nhắn mềm mại, đôi mắt như ngân hà lấp lánh, nhìn qua có một vẻ thanh nhã cao quý. Nếu đến gần, mùi hương nhàn nhạt từ nàng sẽ vương vấn quanh mũi, không quá nồng, khiến người ta lưu luyến không rời. Tính cách của nàng lại dịu dàng khiêm tốn, trở thành hình mẫu lý tưởng của nam giới trong giới tu chân, thử hỏi ai trong số các nữ tu không ghen tị, đặc biệt là ở Kỳ Liên sơn, nơi mà những người kể chuyện dưới chân núi đã làm giàu nhờ những tin đồn về các nữ đệ tử hãm hại tiên tử.
Thực ra, họ cũng không đoán sai — nếu Vân Tinh Tinh còn có thể nghe những lời bình luận này, chắc chắn nàng sẽ trả lời như vậy.
Khi còn nhỏ, Vân Tinh Tinh có ngoại hình không đẹp, làn da màu vàng nhạt với đôi mắt đen láy, cùng cặp lông mày đậm, trông linh hoạt nhưng không hợp với thẩm mỹ đang thịnh hành trong giới tu chân. May mắn là sau khi trưởng thành, má nàng đầy đặn hơn, khuôn mặt dần trở nên tròn trịa hơn, nhìn lâu lại có chút duyên dáng, tuy da thịt không trắng nhưng vẫn xứng đáng với hai chữ "giai nhân". Tuy nhiên, so với Mộ tiên tử, nàng vẫn kém xa.
Vì ngoại hình không được ưa chuộng và tư chất bình thường, Vân Tinh Tinh khi còn nhỏ thường bị lạnh nhạt, thậm chí cả khi chưa tích cốc, chuyện thiếu ăn thiếu mặc là thường xuyên. Ngay cả sau khi nàng Trúc Cơ, sư tôn đến chúc mừng còn gọi nhầm tên nàng, lầm nàng với một đệ tử khác không xuất sắc.
Sau đó, trong một lần thử thách ở bí cảnh, Vân Tinh Tinh kết đan giữa lúc gian khó, gây chấn động, mới lọt vào mắt sư tôn. Sư tôn đã thảo luận đạo với nàng hơn một tháng, những lời nói trong thời gian này bằng gấp đôi những gì nàng đã nghe trong tám năm kể từ khi vào nội môn. Sau khi nghe sư tôn khen một câu "Không tồi", những lời châm chọc mà Vân Tinh Tinh đã ấp ủ bấy lâu tan biến, thậm chí nàng cảm thấy mắt mình rưng rưng.
Sau đó nữa, Vân Tinh Tinh với tu vi Kim Đan hậu kỳ trở thành đại sư tỷ của Kỳ Liên sơn Tiểu Thanh Phong, sư tôn còn bảo nàng chọn một đạo lữ trong số các sư đệ. Nàng chọn Trúc Khả, người xuất sắc nhất, dù trước đó đã hỏi ý kiến của hắn. Dù Trúc Khả do dự nhưng cuối cùng đáp: "Sư tỷ nguyện ý thì tốt." Ánh mắt hắn lúc đó ấm áp, cả người như được một lớp ánh trăng phủ lên, trông rất dịu dàng.
Khuôn mặt Vân Tinh Tinh lập tức tươi tắn, như những cây cầu vòng ở thị trấn nhỏ Giang Nam, phản chiếu trên mặt sông khi gió nhẹ thổi qua, ánh mắt cong cong như mỉm cười. Trên đường về, bước đi của nàng nhẹ nhàng, uyển chuyển hơn thường ngày.
Khi ấy, nàng nghĩ, Trúc Khả hẳn là cũng thích nàng. Thật tốt.
Trúc Khả là đệ tử trẻ nhất Kỳ Liên sơn đạt tu vi Nguyên Anh, Vân Tinh Tinh biết rằng nếu không phải vì nhiệm vụ của môn phái, hắn đã không để nàng vượt qua trong bí cảnh. Không chỉ vậy, hắn còn được xếp vào hàng mười đại mỹ nam trong giới tu chân, với bộ trang phục trắng thanh nhã như sương mù, đôi mắt sâu thẳm mê hoặc, đôi môi mỏng như bạc, nhưng Vân Tinh Tinh không hề ngây ngất. Vì khi nàng còn nhỏ bị lạnh nhạt, xa lánh, Trúc Khả luôn nấu một bát mì trứng vào buổi chiều, tìm nàng trốn trong góc phòng, ngồi xổm trước mặt nàng, đưa đôi đũa và hỏi một cách lạnh lùng: "Ăn không?" Mỗi lần như vậy, Vân Tinh Tinh ngừng khóc, cẩn thận cầm bát, húp từng sợi mì, đôi khi Trúc Khả còn nhẹ nhàng xoa đầu nàng khi nàng cúi đầu ăn.
Vân Tinh Tinh cảm thấy rất thoải mái.
Nếu cuộc sống có thể tiếp tục như vậy thì tốt biết bao, nhưng không có chữ "nếu". Ba tháng trước khi Vân Tinh Tinh và Trúc Khả quyết định kết đạo lữ, sư tôn đột nhiên nhận một công chúa mất nước từ Tề Vân quốc làm đệ tử - đó là Mộ Trường Ca, sau này trở nên nổi tiếng khắp bốn biển.
Vân Tinh Tinh nhớ lại lần đầu gặp tiểu sư muội, dù mặc bộ quần áo rách rưới nhưng lại làm tăng thêm phần thu hút cho khuôn mặt vốn dĩ thanh thuần, thật sự là kiều mà không yêu, diễm mà không tục, vừa thuần khiết vừa quyến rũ.
Mọi người nói Mộ Trường Ca là mỹ nhân trăm năm khó gặp, Vân Tinh Tinh cũng cảm thấy như vậy, nhưng thoáng chốc nàng thấy tiểu sư muội có chút giống sư tôn.
Từ khi Mộ Trường Ca vào môn, hầu như tất cả nam giới trong Kỳ Liên sơn đều bị cuốn hút, bất kể họ đã có đạo lữ hay chưa. Sư tôn dường như thiên vị với tiểu sư muội này, ngay cả sư mẫu cũng vậy. Vân Tinh Tinh đã dùng mười mấy năm trưởng thành để đổi lấy sự tán thành của đồng môn và cái nhìn khác đi từ sư tôn, sư mẫu, nhưng Mộ Trường Ca dễ dàng đạt được điều đó. Nói không ghen tị là giả, nhưng Vân Tinh Tinh không giống những nữ tu khác điên cuồng nhắm vào tiểu sư muội, ngược lại, với trách nhiệm của một đại sư tỷ, nàng vẫn chăm sóc tiểu sư muội, dù không thể chu đáo ở mọi mặt. Mỗi khi Mộ Trường Ca bị bắt nạt, sư tôn lại trách nàng vì sao không phát hiện trước, rồi đi tìm kẻ gây chuyện, Mộ Trường Ca luôn khóc lóc để giải vây cho nàng, nhưng cuối cùng nàng và kẻ gây tội vẫn bị trừng phạt. Các sư đệ trong bóng tối cũng thường xuyên chỉ trích nàng vì sự thiếu trách nhiệm.
Sau nhiều năm, Vân Tinh Tinh cũng quen với điều này. Sau khi kết đan, nàng có một thời gian được coi trọng, nhưng sau đó lại không thể đột phá, dần dà mọi người cũng mất đi hy vọng vào vị đại sư tỷ này.
Vân Tinh Tinh nghĩ rằng Trúc Khả khác với những người khác, nhưng thời gian dài thiếu tình yêu khiến nàng lo lắng, nên nàng thường trốn đi tìm Trúc Khả. Trúc Khả cũng không thấy đột ngột, khi hai người ở bên nhau, dù hắn không nói nhiều nhưng luôn cười ấm áp, trong mắt chỉ có nàng.
Cho đến một tháng trước ngày định kết đạo lữ.
Trúc Khả thích các loại chim nhỏ, một ngày nọ, Mộ Trường Ca nhìn thấy một con chim hoạ mi đậu trên tay hắn, liền cúi xuống hỏi: "Nhị sư huynh, nó thích huynh quá! Sao lại không bay đi?"
Trúc Khả gật đầu nhẹ, như một lời chào, nói một cách ôn hòa nhưng xa cách: "Nó có vẻ không mấy sợ người."
"Muội có thể sờ nó không?" Trường Ca không hề khó chịu vì sự lạnh lùng của hắn, ngược lại, nàng nâng đôi mắt long lanh, hỏi không ngừng.
"Có thể thử."
Vì thế Trường Ca đưa tay ra, nhẹ nhàng chạm vào đầu con chim, rồi cười e thẹn với Trúc Khả, bỗng nhiên buồn bã nói: "Giá như mình có thể như những con chim này, không lo không nghĩ, bay lượn trên trời suốt ngày thì tốt biết bao."
Lúc này, Trúc Khả mới thực sự nhìn vào Trường Ca, có chút ngạc nhiên: "Tiểu sư muội còn trẻ mà cũng có phiền não sao?"
"Sao lại không có phiền não! Mấy ngày trước tam sư bá dạy đàn, muội đàn mãi không được! Không giống nhị sư huynh, huynh cầm đàn lên là có thể chơi hay." Nàng bĩu môi, thì thầm: "Mai kiểm tra công khóa, tam sư bá lại phạt muội..."
Trúc Khả thấy dáng vẻ của nàng, không nhịn được cười, cố tình làm mặt lạnh nói: "Thế thì tiểu sư muội còn ở đây làm gì? Không mau đi luyện đàn?"
"Sư huynh trêu chọc muội lười biếng thì có! Huynh nhìn tay muội này, toàn là nốt phồng rộp!"
Nói rồi, Trường Ca đưa ra những ngón tay thon dài, quả nhiên có rất nhiều nốt rộp nhỏ.
Trúc Khả có chút không đành lòng: "Ừm... Thật đáng thương."
Từ đó về sau, Mộ Trường Ca thường xuyên ra vào nhà của Trúc Khả, học hỏi kỹ năng đàn với hắn. Thời gian trôi đi, kỹ năng đàn của Mộ Trường Ca thậm chí có thể so sánh với tam sư bá.
Điều duy nhất không ổn là, có những đệ tử nhiều chuyện bắt đầu truyền tin đồn về hai người họ, thậm chí còn có người đnàng chuyện này ra để bàn tán trước mặt Vân Tinh Tinh. Ban đầu, Vân Tinh Tinh chỉ cảm thấy vô căn cứ. Nhưng sau đó, mỗi khi đi tìm Trúc Khả, nàng luôn gặp Mộ Trường Ca, Vân Tinh Tinh đứng giữa hai người nghe họ nói chuyện không xong, cố gắng chen vào vài câu nhưng lại thấy chán, giống như một người ngoài cuộc.
Vân Tinh Tinh phản ứng chậm chạp, dần nhận ra giữa hai người có những ánh mắt, những lời nói như có như không. Một ngày, nàng chọn thời điểm Mộ Trường Ca không có mặt, lấy hết can đảm nói với Trúc Khả: "Ta... Ta không thích chàng quá thân cận với tiểu sư muội..."
Trúc Khả nhíu mày: "Nàng cũng nghe những lời đồn nhảm đó sao? Ta và tiểu sư muội trong sạch, đừng nghĩ nhiều."
Vân Tinh Tinh muốn nói với hắn rằng nàng không nghĩ nhiều, vì đã lâu lắm rồi nàng không được ăn mì trứng do Trúc Khả nấu. Trúc Khả cũng đã lâu không đặt bông quế mà nàng cắm vào bình hoa mỗi sáng trước cửa sổ của hắn.
Nhưng chưa kịp nói gì thêm, tiếng nức nở của Mộ Trường Ca đã vang lên từ cửa: "Đại sư tỷ lại nghĩ về muội như vậy sao! Muội chỉ là... chỉ là quá ngu ngốc, muội học đàn với nhị sư huynh... Muội sợ tam sư bá phạt muội, muội... muội chỉ sợ..."
Trúc Khả lắc đầu bất đắc dĩ, lấy ra một miếng ngọc từ trong tay áo, đưa cho Mộ Trường Ca.
Sau đó, Mộ Trường Ca không bao giờ đến gặp Trúc Khả một mình nữa, thậm chí còn chọn đi làm nhiệm vụ cùng thất sư đệ để tránh gặp Trúc Khả, đi xa đến nửa tháng. Trong môn phái, sự bất mãn với Vân Tinh Tinh ngày càng tăng.
Trúc Khả đối xử với Vân Tinh Tinh bên ngoài không có gì khác lạ, nhưng Vân Tinh Tinh lại cảm thấy không khí ngày càng lạnh lẽo. Một ngày sau khi luyện kiếm, Vân Tinh Tinh đầy mồ hôi định về tắm rửa, thì một nam đệ tử mới vào nội môn "vô tình" va vào nàng, nhanh chóng xin lỗi nhưng Vân Tinh Tinh chỉ nói không sao rồi quay đi. Chưa đi xa, nàng nghe thấy đệ tử đó cùng bạn bè bàn tán: "Nghe ghê muốn chết!" Rồi cả nhóm cười lớn, ánh mắt liếc nhìn bóng lưng của Vân Tinh Tinh.
Vân Tinh Tinh bước nhanh hơn.
Một ngày khác, một nam tu hào hứng chạy tới báo cho nàng biết, nàng đã lên danh sách "Thập đại xấu nữ" của Kỳ Liên sơn.
Một ngày nữa, Vân Tinh Tinh đứng trước cửa phòng Trúc Khả, không gõ cửa, từ chiều tối chờ đến sáng, đợi Trúc Khả ra khỏi phòng, nàng nhẹ nhàng nói: "Ta và chàng có lẽ không nên kết đạo lữ nữa."
Trúc Khả trầm mặc một lúc, giọng không lộ vui buồn: "Chuyện đã định thì không thể hủy, thời gian qua ta bận rộn với công việc của sư tôn nên có phần sao nhãng muội, muội yên tâm, ta sẽ không phụ muội."
Chỉ có Trúc Khả tự hiểu rõ, hắn là nhi tử ngoài giá thú của Thiên Đế, nương hắn chỉ là một Tán Tiên vô danh. Thiên Đế chẳng qua chỉ xem Trúc Khả như một công cụ để phục vụ cho tương lai của hắn (Thiên Đế) mà thôi. Ở Cửu Trọng Thiên, hắn đã dùng mọi thủ đoạn để được cha mình coi trọng, thậm chí bày mưu hãm hại đế quân thời thượng cổ.
Nhưng cuối cùng, âm mưu này bị lộ, đế quân rơi vào luân hồi tu luyện, các quan văn võ ở Thiên giới đều kêu gọi Thiên Đế trừng phạt Trúc Khả. Thiên Đế thực sự đã làm vậy, đày Trúc Khả luân hồi mười đời, mỗi đời đều vì ghen ghét và hãm hại người khác mà không có kết cục tốt.
Trong chín đời trước, hắn đều là kẻ ác hại người tốt, chỉ có đời thứ mười có chút sai sót, địa phủ gặp rối loạn, nước canh của Mạnh Bà không có tác dụng, khiến hắn mang theo ký ức của đời trước vào đời cuối cùng.
Hắn đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi, dù sau đời này hắn có thể trở về Cửu Trọng Thiên, nhưng sau chín đời luân hồi, hắn bắt đầu cảm thấy tình yêu thương của cha nương, sự tán thành của người khác không còn quan trọng nữa, và hắn bắt đầu hoang mang về mục đích tồn tại của mình.
Sau khi được sư tôn mang về Kỳ Liên sơn, hắn gặp Vân Tinh Tinh, đôi mắt đen láy như muốn nói với hắn nhiều điều, dù lần đầu gặp mặt, Tiểu cô nương vì sợ hãi mà không nói gì. Sau đó, hắn nhận ra Vân Tinh Tinh giống như một phiên bản khác của chính hắn ở Cửu Trọng Thiên, bị lạnh nhạt vì không xuất sắc, bị lãng quên dù nỗ lực hơn người khác. Trúc Khả trong lần tìm thấy Vân Tinh Tinh ở bếp, thấy nàng đang gặm một cái bánh bao cứng, không biết là thương nàng hay thương chính mình, hắn đã nấu một bát mì trứng đưa cho nàng.
Tiểu cô nương e thẹn đưa tay ra, nhìn hắn bằng ánh mắt không thể tin được, nói nhẹ nhàng: "Cảm ơn."
Lúc đó hắn nghĩ, đôi mắt này chắc phải hút hết linh khí trên đời mới có thể linh động như vậy, cứ như con nai nhỏ trong rừng. Từ đó, hắn bắt đầu thói quen nấu mì trứng.
Cho đến khi Mộ Trường Ca đến. Đúng như mọi người miêu tả, một khuôn mặt vừa thuần khiết vừa quyến rũ, là mơ ước của nhiều nam nhân, nhưng không đủ để làm hắn động lòng, ngược lại làm hắn cảm thấy thiếu thiệt thòi. Sau đó, tiểu sư muội chủ động tiếp cận, họ nói chuyện trời nam đất bắc, hắn ngạc nhiên khi thấy Mộ Trường Ca có thể nói không ngừng, điều này Vân Tinh Tinh không có, khi ở bên Vân Tinh Tinh, nàng luôn cẩn thận, sợ nói sai làm hắn không vui.
Thời gian trôi qua, những lời đồn trong môn phái ngày càng ồn ào, hắn không quan tâm những lời đồn thật giả lẫn lộn.
Khi tin tức Mộ Trường Ca gặp nạn trong một lần rèn luyện truyền về môn phái, nhiều người trong tiên môn vội vã ra đi cứu giúp, bao gồm cả Trúc Khả.
Khi đi, Trúc Khả mất đi vẻ bình thản thường ngày, hơi vội vàng nói với Vân Tinh Tinh: "Nàng đừng lo, ta đi rồi sẽ trở lại."
Sau đó, chờ đến khi rượu đã lạnh, chờ đến khi hoa chúc lụi tàn, chờ đến khi bụng cá trắng xuất hiện trên bầu trời, Trúc Khả vẫn chưa trở về.
Vân Tinh Tinh trở thành chủ đề của giới tu chân, có người chế nhạo, có người thương hại.
Chính mình cũng coi như có chút tiếng tăm, Vân Tinh Tinh tự giễu cười.
Hai tháng sau, Trúc Khả mang Mộ Trường Ca với vết thương đã khỏi hẳn trở lại tiên môn, Mộ Trường Ca không nghe lời khuyên can, kéo thân thể suy yếu quỳ trước cửa phòng Vân Tinh Tinh để tạ lỗi. Khi Vân Tinh Tinh mở cửa, thấy Mộ Trường Ca khóc như mưa, thật đáng thương. Trúc Khả nửa ngồi xổm bên cạnh đỡ nàng, chưa kịp Vân Tinh Tinh nói gì đã nói với Mộ Trường Ca: "Nàng đã thấy người, cũng đã xin lỗi, về đi."
Vân Tinh Tinh cười khổ, một phần cảm thấy buồn cười, một phần cảm thấy nhẹ nhõm. Nàng nghĩ, giấc mộng đẹp cuối cùng cũng phải tỉnh.
Trúc Khả nói với Vân Tinh Tinh rằng họ vẫn sẽ kết đạo lữ, chỉ là ngày kết hôn cần thay đổi, Vân Tinh Tinh chỉ nói: "Được."
Sau đó, Mộ Trường Ca trở nên ốm yếu, thêm phần hình ảnh mỹ nhân đau yếu, khiến mọi người thương cảm. Nhưng yêu thương thì yêu thương, những người này vẫn thiên vị nàng, trong khi đó thì đạp lên Vân Tinh Tinh, nói đủ thứ như "Đại sư tỷ ghen ghét tiểu sư muội", "Đại sư tỷ khẩu phật tâm xà", "Trúc Khả sư huynh ghép đôi với đại sư tỷ là oan uổng" v.v. Ngay cả những đệ tử ngoại môn nhặt phân linh thú, khi thấy Vân Tinh Tinh cũng cố tình hái một bông hoa tươi, ném vào đống rác trước mặt nàng, nói đầy tiếc thương: "Thương hại cho Trúc Khả sư huynh!"
Cũng có nhiều nữ tu ghét Mộ Trường Ca, dù có sự thiên vị của sư tôn, vẫn tìm cách làm khó nàng, nhưng điều này lại khiến mọi người càng thương tiếc nàng hơn.
Ba tháng sau, gió thu bắt đầu thổi. Sư muội đồng môn vì ghen ghét mà ám chỉ Vân Tinh Tinh, không lâu sau, sư tôn quyết định chọn đạo lữ cho Mộ Trường Ca, không ai khác, chính là Trúc Khả. Một nữ đệ tử thậm chí trộm đặt thuốc độc vào tay Vân Tinh Tinh, khuyên nàng nhanh chóng hạ thủ.
Là một tiểu cô nương mồ côi kiếm ăn trong đại môn phái, Vân Tinh Tinh đã giả ngu giả ngơ nhiều năm. Lúc này, nàng cười khổ tiếp tục giả ngu, nhưng biết đây là lần cuối cùng. Một thủ đoạn trực tiếp, ấu trĩ như vậy, một sư muội không có tiếng tăm lại có thể lấy được loại độc dược quý giá nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, thuốc này chỉ làm người ta phun máu vài lần, thực tế không đau đớn, thậm chí còn giúp thanh độc, chỉ có những người cao cao tại thượng như sư tôn, sư bá mới có thể bày mưu đặt kế như vậy.
Vân Tinh Tinh không biết liệu Trúc Khả có biết chuyện này không, nàng nghĩ thầm, cúi đầu khẽ phủi góc áo.
Nếu hắn biết, hắn cũng sẽ làm bộ không biết.
Giống như những lời đồn nhục mạ nàng.
Tất nhiên, âm mưu đầu độc không thành công, bị sư mẫu "tình cờ" phát hiện.
Sư tôn "vô cùng đau đớn", trách móc nàng có hối hận không, lời lẽ đầy tiếc thương. Các đồng môn lập tức quay sang chửi bới nàng, đòi sư tôn trừng phạt đại sư tỷ, kể ra những hành vi độc ác mà nàng đã làm với đồng môn.
Vân Tinh Tinh ban đầu cảm thấy lòng đông cứng lại, sau đó thì buồn ngủ, giống như lần đầu tiên nghe đại sư bá giảng kinh văn, miệng đầy "chi, hồ, giả, dã", không hiểu nổi một chữ.
Cuối cùng, sư tôn và các sư thúc quyết định phế tu vi của nàng, đày đi làm đệ tử ngoại môn chuyên làm việc vặt.
Trúc Khả suốt cả quá trình không biểu lộ cảm xúc, không nói một lời.
Phế tu vi không đau như nàng tưởng tượng, chỉ là trước khi phế tu vi, họ ép nàng ăn một viên đan dược được cho là "tốt" cho nàng, đau bụng suốt ba ngày. Trong ba ngày này, Mộ Trường Ca hồi phục hoàn toàn, tu vi còn đột phá đến Nguyên Anh, cả môn phái vui mừng, sư tôn và sư mẫu làm tiệc ăn mừng bảy ngày.
Rời khỏi căn nhà gỗ nhỏ, Vân Tinh Tinh nhìn lại bản thân gầy guộc, nhận ra rằng mấy năm qua không có gì quan trọng phải mang theo.
Nàng muốn từ biệt các sư đệ, sư muội, nhưng không biết nói với ai. Nàng đứng ở cổng lớn một lúc, không ai đến nói lời từ biệt, nàng lặng lẽ hành lễ về phía nơi ở của sư tôn, coi như cảm ơn những năm tháng được dưỡng dục.
Chỉ có thế.
Sau đó, Vân Tinh Tinh dường như không nhớ rõ mọi việc. Ngoại môn đối xử với nàng rất tệ, nhưng không có gì thực sự khó khăn - mọi người đều bận rộn, không có thời gian nhằm vào một kẻ đã mất hết tu vi.
Nàng cũng không nhớ đã bao lâu không nói chuyện với ai, nhưng không quan trọng, ngoài Trúc Khả, nàng vốn không phải người nói nhiều. Nhưng ở ngoại môn có một ngoại lệ, là một bà già điên, mặc quần áo rách rưới, thường nói những điều vô nghĩa, lần đầu gặp đã nắm tay nàng, cười khóc hô lớn: "Giống ta! Giống ta! Ha ha ha..."
Khi bà già đi, Vân Tinh Tinh tìm thấy hai cái bánh bao nóng hổi trong túp lều của mình. Sau khi mất Kim Đan, Vân Tinh Tinh trở nên yếu ớt như phàm nhân, thậm chí yếu hơn, chỉ cần thiếu ăn một chút là cảm thấy mệt mỏi.
Nàng cúi đầu, thấy giọt nước trong suốt rơi xuống bánh bao, thật lạ, rõ ràng mái nhà không bị thủng, không thể mưa dột.
Năm đầu tiên làm việc vặt ở ngoại môn, lại có nhiều tin đồn mới nổi lên, như "Tứ sư huynh của Đại Thanh Phong bị Mộ Trường Ca từ chối khi tỏ tình", "Mộ Trường Ca là con gái ngoài giá thú của sư tôn", "Trúc Khả và Ngân sư huynh đánh nhau vì tiểu sư muội" v.v., thật giả lẫn lộn, không thể phân biệt.
Vân Tinh Tinh ngây người, tưởng tượng Trúc Khả lạnh lùng như vậy mà lại đánh nhau vì một mỹ nhân thì thật lạ. Nàng cười khúc khích, thở dài trước đôi bàn tay nứt nẻ của mình, tiếp tục quét dọn lá khô ngoài sân.
Năm thứ hai, Vân Tinh Tinh lặng lẽ qua đời. Không âm mưu gì, chỉ đơn thuần là bệnh chết. Ngoại môn đệ tử bọc xác nàng bằng một tấm chiếu rách, ném vào nghĩa địa tạm bợ. Bà già điên mang theo thuốc đến, khập khiễng đến nơi ở của Vân Tinh Tinh, nhưng được báo rằng người đã không còn.
Ngày hôm sau, trong khu rừng nhỏ gần chân núi Kỳ Liên xuất hiện một ngôi mộ không có bia. Trước mộ đặt vài cái bánh ngô bẩn và vài viên thuốc đã mất hiệu lực.
Câu chuyện về đại sư tỷ của Kỳ Liên sơn kết thúc đột ngột như vậy, cũng như khi nàng đến, rất yên tĩnh, mọi người đều bận rộn với công việc của mình, không ai để ý đến một cô gái gầy yếu, đầy bùn đất.
Đêm trước khi chết, Vân Tinh Tinh nằm trên cỏ tranh, cuộn tròn đôi chân lạnh, nghĩ: Nếu có kiếp sau, không tu luyện nữa, chỉ làm một người bình thường, lấy một người chồng bình thường, mỗi ngày lo nghĩ về củi gạo mắm muối, có lẽ cũng không tệ.
Chỉ cần là thật lòng thì tốt.