Mọi người không thể tìm ra cách nào để cứu tôi.
Vì vậy, họ quyết định tổ chức một buổi tiệc tiễn biệt trước khi tôi "đăng xuất" vào lúc 12 giờ đêm nay.
"Dù sao cô cũng là cư dân của phòng 103. Dù chỉ ở đây một ngày thôi nhưng vẫn phải tiễn biệt đàng hoàng chứ" Tiểu Bảo nói.
"Dù cô không nhớ được lúc chết trông như thế nào, ít nhất cũng sẽ nhớ được dáng vẻ khi bị log out."
Tôi: “...”
Cảm ơn.
Cảm thấy được an ủi đôi chút.
Mọi người đều cố hết sức chuẩn bị cho buổi tiệc chia tay vui vẻ.
Chị gái áo đỏ vung tay một cái, một chiếc váy yếm đỏ có nơ bướm xuất hiện trên người tôi.
Chị ấy rất tự hào: “Thế nào? Tôi nhìn thấy mấy người mới đến mặc cái này, năm nay mẫu này đang hot đấy.”
Tôi sờ nơ bướm trên tóc, thấy hơi thích thích.
Chỉ là không biết có thể mang theo được không.
Tiểu Bảo lấy ra sáu loại kem từ trong tủ lạnh: “Cô cứ ăn đi! Thích ăn loại nào thì ăn loại đó!”
Tôi chọn vị sô-cô-la, không hiểu sao cảm thấy vị này sẽ ngon.
Bà lão trong bếp lẩm bẩm: “Làm thịt dê hay là bò nhỉ?”
Anh chàng ghế sofa da người kéo tôi lại: “Đừng bận tâm đến bà ấy, bà ấy nói vậy thôi.”
Rồi anh ta bắt đầu bật chức năng mát-xa của ghế, giúp tôi thư giãn toàn thân.
Không ngờ, thật sự rất thoải mái.
Cuối cùng, cậu thanh niên dưới gầm giường lôi ra một chiếc điện thoại từ đâu đó.
Mở giao diện trò chuyện, cậu ấy hơi ngượng ngùng hỏi tôi: “Cô muốn nghe bài gì không? Bạn gái tôi hát rất hay.”
Tôi suýt sặc vì miếng kem.
“Gì cơ? Anh còn có bạn gái sao?”
Cậu thanh niên dưới gầm giường không vui chút nào.
“Câu này là sao? Sao tôi lại không thể có bạn gái chứ?”
Cậu ấy vuốt mái tóc vàng hoe của mình, nói: “Trước đây tôi cũng được các cô gái yêu thích lắm đấy.”
"Không không, ý tôi là, anh vẫn còn liên lạc được với bạn gái của mình à?"
Tôi vội vàng giải thích rằng mình không có ý chê bai.
Thực ra tôi ngạc nhiên vì giao diện trò chuyện trên điện thoại. Nếu chỉ là phát lại ghi âm thì tôi đã không sửng sốt đến vậy.
Cậu thanh niên dưới gầm giường nhìn tôi một cái, tỏ vẻ khó hiểu: “Tất nhiên là liên lạc được rồi, cô chưa từng dùng điện thoại à?”
Tôi đương nhiên là đã dùng điện thoại rồi!
"Nhưng anh đã trở thành quỷ rồi mà!" Tôi ngạc nhiên kêu lên.
Vậy làm sao cậu ấy vẫn có thể liên lạc được với bạn gái của mình?
“Phì ha ha ha ha!”
Chưa kịp nói gì, chị gái áo đỏ đã bật cười.
Chị ấy vỗ mạnh lên vai tôi, cười rũ rượi: “Tiểu Tinh, cô đáng yêu quá đi! Cậu ấy vẫn có thể trò chuyện với bạn gái là vì…”
“Bạn gái cậu ấy cũng là quỷ đấy!”
Cậu thanh niên dưới gầm giường giải thích: “Cô ấy sống ở phòng 206, ngay tầng trên, cách vài phòng thôi.”
"..." Tôi há hốc miệng, một lúc lâu không nói nên lời.
Cho đến khi muỗng kem trong tay tôi tan chảy, tôi mới nuốt nước bọt, hỏi từng từ một:
“Vậy, ở đây còn rất nhiều quỷ khác sao? Mọi người vẫn có thể ra ngoài à?”