Kiếm được bao nhiêu điểm?

Tôi ngẩn người, dưới sự thúc giục của mọi người, tôi tìm quanh khắp người, kiểm tra hết chỗ này đến chỗ kia, nhưng vẫn chẳng thấy gì cả.

“Tôi... tôi không có điểm nào cả!”

Cả đám bắt đầu hoang mang, họ kiểm tra lại cho tôi lần nữa.

“Lưỡi thì sao? Lưỡi có không?”

“Trên da đầu thì sao? Còn dưới lòng bàn chân nữa.”

“Phía sau lưng thì sao? Chị áo đỏ, cô giúp kiểm tra kỹ hơn... vẫn không có sao?”

Mọi người đều cảm thấy khó hiểu: “Sao lại không có được chứ?”

Không khí trở nên căng thẳng: “Không có điểm kinh hãi thì không trả nổi tiền thuê nhà, người mới phải offline rồi sao?”

“Cô ấy còn chưa có tài khoản kinh hãi nữa, chúng ta cũng chẳng chuyển điểm cho cô ấy được. Làm sao đây?”

“Không có điểm kinh hãi thì không trả nổi tiền thuê, cô ấy sẽ offline mất thôi.”

Nghe mọi người bàn tán, mồ hôi tôi vã ra như tắm.

Thế này là sao chứ? Làm người đã khổ lắm rồi, giờ làm quỷ cũng phải chịu cảnh bị KPI đè lên đầu sao?

Quan trọng hơn là, tôi đã biến thành quỷ rồi, làm sao mà còn offline được nữa?

Người biến thành quỷ là offline, vậy quỷ offline thì biến thành cái gì đây?

Mọi người bàn bạc và cố gắng thử đủ mọi cách, cứ loay hoay mãi.

Giữa lúc đó, có vài đợt khách khác lại vào phòng.

Vừa bước vào, họ thấy cả đám ma đang tụ tập giữa phòng, líu ríu trò chuyện.

Một người trong số họ bật ra câu chửi: “Viết chán thế này à? Vừa vào đã lộ hết ma quỷ ra, chẳng có tí bí ẩn nào cả!”

Nói rồi, họ quay lưng bỏ đi, đóng sầm cửa lại, làm rung cả khung cửa.

Chị gái áo đỏ và bà Thôi kéo tôi vào phòng tắm, họ lục soát tôi từ trên xuống dưới ba lần.

Cuối cùng họ xác nhận:

“Thảm rồi, chắc chắn cô không phải là cư dân chính thức. Tối nay cô sẽ phải đi thôi.”

Tôi run rẩy hỏi: “Đi... đi đâu cơ chứ?”

“Chẳng biết được.”

Cậu thanh niên dưới gầm giường nhún vai: “Hầu hết chỉ đến một lần, hiếm lắm mới có người quay lại lần hai.”

Anh chàng ghế sofa da người cố gắng an ủi tôi:

“Tôi thấy những người vừa trắng sáng rồi biến mất, anh em của họ cũng chẳng mấy buồn. Không giống như khi tôi chết, anh em tôi buồn muốn chết.”

Anh ta nói tiếp: “Thế nên tôi nghĩ offline chắc cũng không quá tệ.”

Nói xong, anh ta bổ sung thêm một câu: “Dù sao cũng không có gì tệ hơn cái chết.”

Nghe vậy, tôi cảm thấy mình như được an ủi… nhưng lại không hẳn, vì…

“Tôi không nhớ mình đã chết như thế nào.”

Chết mơ mơ màng màng đã đành, giờ lại sắp offline một lần nữa cũng trong mơ hồ.

Tôi thảm quá mà!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play