Có bốn người bước vào.

Là người thật.

Họ còn mang theo hơi thở ấm áp của người sống, mùi hương tươi mới đầy sức sống.

Khoan đã, tươi mới?

Nhận ra mình dùng từ này để miêu tả người sống, tôi lại suýt bật khóc.

Nhưng tôi cố nín nhịn, dõi theo bốn người sống đang đi lại trong căn phòng.

Tôi nghe thấy họ nói: “Cẩn thận đấy. Hôm qua tôi xem xong mà không dám tắt đèn ngủ, phải chạy qua ngủ chung với chó nhà tôi, hôm nay nhất định phải cẩn thận hơn.”

Tôi nhíu mày, hôm qua hôm nay gì chứ, chẳng lẽ ngày nào họ cũng đến đây?

Lúc này, từ bếp vọng ra tiếng bà Thôi băm thịt, bốn người lập tức giật mình.

Một tia sáng trắng lóe lên, ngay lập tức có một người biến mất, chỉ còn lại ba người.

Rồi chị gái áo đỏ lại bắt đầu đung đưa trước cửa sổ, cánh cửa tủ lạnh kêu kẽo kẹt mở ra, lộ ra khuôn mặt ngây thơ của bé con bên trong.

Hai tia sáng trắng nữa vụt qua, lại thêm hai người biến mất.

Trước khi biến mất, tôi nghe thấy họ thốt lên: “Chết tiệt! Sợ quá! Không chịu nổi nữa, tôi không xem nữa đâu!”

“Hu hu hu, tối nay tôi lại không ngủ được rồi, đúng là tự làm khổ mình! Vừa sợ vừa muốn xem!”

Giờ đây, trong phòng chỉ còn lại một người trong số bốn người bước vào từ lúc nãy.

Người đó nhanh chóng quét mắt nhìn khắp phòng, rồi vội vã chạy ra ngoài.

Khi người đó vừa rời khỏi, mọi người trong phòng lại lần lượt chui ra từ các góc khuất.

Cậu thanh niên dưới gầm giường và bé con trong tủ lạnh cùng nhau hợp sức kéo chị gái áo đỏ từ cửa sổ xuống.

“Phù! Tạm được, hôm nay kiếm được ba điểm kinh hãi.”

Chị gái áo đỏ sau khi xuống đất thì vui vẻ khoe khoang: “Người đầu tiên offline nhìn thấy tôi rồi đó.”

Bà Thôi cũng tỏ ra hài lòng: “Người vừa offline đó cho tôi tận năm điểm kinh hãi.”

Nhưng thu hoạch nhiều nhất phải kể đến bé con trong tủ lạnh, nó dùng tay mũm mĩm của mình để đếm: “Tôi đã làm cho hai người offline, nhận được mười điểm kinh hãi. Còn người cuối cùng cũng cho tôi thêm một điểm nữa, tổng cộng là mười một điểm.”

Trong khi đó, cậu thanh niên dưới gầm giường và anh chàng ghế sofa làm từ da người tỏ ra không hài lòng: “Lũ khách này bất cẩn còn nhát gan nữa chứ, chẳng ai phát hiện ra chúng tôi cả!”

Sau khi mọi người chia sẻ xong, họ mới nhớ ra vẫn còn tôi. Cả đám cùng quay đầu hỏi: “Người mới, cô kiếm được bao nhiêu điểm?”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play