Nửa tiếng sau, tất cả mọi thứ trong căn phòng này, không rõ là người hay quỷ, kể cả tôi, đều ngồi quanh bàn ăn.

Mọi người há mồm to ăn bánh bao ngon lành, vừa ăn vừa bình luận tài nghệ của bà cụ: “ Bà Thôi, lần sau có thể cho ít giấm hơn được không?”

Bà cụ nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tôi đâu có cho giấm, thịt này vốn đã chua rồi.”

Thịt gì mà lại chua cơ chứ?

Dù biết mình đã trở thành quỷ nhưng tôi vẫn không thể nuốt nổi mấy chiếc bánh bao không rõ nhân bên trong này.

Tôi khéo léo từ chối: “Tôi chưa đói.”

Chị gái áo đỏ khuyên nhủ: “Ăn đi, không thì lát nữa bắt đầu làm việc rồi sẽ không có thời gian ăn đâu.”

Làm việc?

Tôi chột dạ, làm quỷ rồi mà vẫn chưa thoát được kiếp bán mình sao?

Rất nhanh sau đó, tôi hiểu được lời chị gái áo đỏ nói là gì.

Anh chàng ghế sofa da người còn chưa kịp ăn xong bát bánh bao của mình, đột nhiên lớp da bung ra.

Cả tấm da run lên: “Có người đến rồi.”

“Sao cơ?” Tôi vội vàng hỏi.

Nhưng chưa kịp nói thêm gì, tôi đã bị chị gái áo đỏ kéo nhét vào dưới bàn.

Ngay sau đó, tôi thấy vài người bước vào từ cửa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play