Sáng sớm hôm sau.

Phương Chu đi vào phòng thí nghiệm theo định kỳ, dựa theo lời Trương Thiến Khiết, mới vừa trở thành Kẻ Thôn Phệ là thời kỳ nguy hiểm nhất, yêu cầu mỗi ngày đến đây tiến hành kiểm tra trạng thái.

Hôm nay người làm kiểm tra cho cô chính là Chu Quỳnh Chi.

“Chào buổi sáng, Chu tiến sĩ.”

“Chào buổi sáng, Tiểu thư Phương Chu.”

Hai người chào hỏi xong, Chu Quỳnh Chi theo thường lệ hỏi mấy vấn đề, cùng vấn đề hai ngày trước khá giống nhau, tổng kết lại trạng thái của cô là tạm được.

So với cô…… trạng thái của Chu Quỳnh Chi tựa hồ càng không thích hợp một chút.

Khác với ngày xưa, hôm nay cô ấy thực sự rất vội, tầm mắt luôn nhìn về một bên, rõ ràng thất thần, quầng thâm mắt đen thui, rất là nghiêm trọng, cảm xúc lại ẩn ẩn có chút phấn khởi.

“Chu tiến sĩ có tâm sự gì sao.” Phương Chu hỏi.

“Không có chuyện gì.” Chu Quỳnh Chi sửng sốt một chút, xua tay nói không có gì, nghẹn một hồi, tựa hồ cô ấy rất cần một đối tượng để tâm sự, không nhịn được hỏi: “Tiểu thư Phương Chu, bên trong Nhạc Viên là như thế nào, thật sự cùng thế giới cũ giống nhau như đúc sao?”

Thế giới cũ?

Sao đột nhiên Chu Quỳnh Chi lại nhắc tới cái này.

Phương Chu suy tính một chút, dựa theo tuổi tác của hai người bọn họ, đều là sau ngày sụp đổ mới sinh ra, nhận tri đối với thế giới cũ chỉ có thể đến từ sách vở tư liệu.

“Tôi…… Chỉ xem qua một ít tư liệu về thế giới cũ.”

Còn bên trong Nhạc Viên …… Phương Chu cũng không có ký ức của nguyên chủ, cũng không chơi qua tuyến trò chơi bên trong Nhạc Viên tuyến, chỉ có thể căn cứ cảnh tượng PV tuyên truyền trò chơi mà cô đã xem qua để phân tích.

“Nhạc Viên cùng tư liệu thế giới cũ thực tương tự, trời xanh mây trắng, cỏ cây sum suê.”

Đúng như cô suy nghĩ, từ khi Chu Quỳnh Chi có ký ức vẫn luôn sống trong căn cứ, ấn tượng đối với thế giới cũ đều đến từ tư liệu trong sách, chưa bao giờ thấy qua cảnh hoa cỏ cây cối sinh trưởng tươi tốt như trong sách nhắc tới.

Nghe nói bên trong Nhạc Viên cùng thế giới cũ giống nhau như đúc, nhưng cô không có đi qua Nhạc Viên, cũng hiếm khi rời khỏi căn cứ.

Đối với nhân loại đã sớm thích ứng thế giới hiện tại mà nói, những thứ này đều không phải là nhu yếu phẩm.

Nhưng vẫn không ngăn cản được Chu Quỳnh Chi đối với chúng nó hướng tới.

Muốn đạt được hạt giống không phải việc gì khó, khó chính là làm cách nào nuôi sống hạt giống, hiện giờ thổ nhưỡng cùng hoàn cảnh bài xích hết thảy sinh vật của thế giới cũ, trước đó, Chu Quỳnh Chi đã nếm thử rất nhiều lần đều không có làm chúng nó nảy mầm.

Lúc ban đầu là có rất nhiều người nếm thử, theo thời gian chuyển dời, không có người nào có thể tiếp tục kiên trì nghiên cứu một việc rất khó, thậm chí là không có hy vọng này.

Bên trong nơi ẩn núp, ngoại trừ cô, không có ai chấp nhất đối với những món đồ đến từ thế giới cũ như thế.

Lần này không giống nhau, Caesar giao cho cô chính là hai viên hạt giống đã nảy mầm, theo cách hắn nói, Chu Quỳnh Chi đại khái có thể đoán được đây là hạt giống mang từ bên trong Nhạc Viên ra.

Xác suất chúng nó có thể sống sót vô cùng thấp.

Sau khi Chu Quỳnh Chi có được chúng nó, thời thời khắc khắc đều nhìn chằm chằm, sợ không chú ý một cái liền dưỡng chết, kết quả trưa hôm đó đã chết một gốc cây, cũng chỉ dư lại một gốc cây độc đinh.

Tâm cô như tro tàn, làm tốt chuẩn bị tâm lý cây thứ hai cũng sẽ tùy theo mà đi, nhưng điều khiến cô không ngờ tới chính là, gốc cây còn lại không chỉ có không có chết, ngược lại càng ngày càng cao, chỉ trong thời gian một ngày tốc độ sinh trưởng đã tăng gấp đôi, mầm của nó đã nhô ra bên ngoài.

Chu Quỳnh Chi mừng như điên!

Gần như ngày ngày đêm đêm cô đều thủ nó, chỉ thiếu điều ăn cơm ngủ nghỉ đều phải đem nó đặt trong phạm vi tầm mắt của chính mình.

Hiện giờ nghe Phương Chu nói như vậy, cô thực sự rất muốn đi Nhạc Viên nhìn một cái.

Đáng tiếc chính là từ sau ngày sụp đổ, ngoại trừ một ít siêu việt giả đẳng cấp cao có xác suất bị trung ương mời chào, cho tới bây giờ Nhạc Viên chưa bao giờ mở ra quyền cư trú đối với bên ngoài, càng không nói đến làm nhân viên không liên quan tiến vào, hệ thống phòng hộ của Nhạc Viên mạnh gấp 10 thậm chí là gấp 20 lần so với bốn căn cứ, ngay cả con ruồi bọ đều bay vào không được.

“Thật tốt a.” Chu Quỳnh Chi nhịn không được phát ra cảm khái, sau khi nói xong cô lại cảm thấy không đúng, đối với Phương Chu tới nói, 18 tuổi thành niên cô đã thoái hóa thành nhân loại cũ, mỗi lần đi Nhạc Viên đều là tiêm vào kháng nguyên, những từ có liên quan tới “Cũ” “Nhạc Viên” đối với cô mà nói cũng không phải từ hay gì.

Cô lập tức xin lỗi: “Xin lỗi, tôi……”

“Không có việc gì.” Phương Chu vẫy vẫy tay.

Kế tiếp Chu Quỳnh Chi không nói cái gì nữa, nhanh chóng làm kiểm tra cho cô.

Phương Chu nhìn ra trạng thái của cô ấy rõ ràng rất không thích hợp, trước khi đi, trong nháy mắt khi cửa sắp đóng lại, cô nhìn theo ánh mắt Chu Quỳnh Chi, nhìn vào bên trong.

Không khỏi trầm mặc.

Trong thị giác của cô, hạt giống mà Chu Quỳnh Chi cẩn thận chăm sóc không có khô héo, khỏe mạnh trưởng thành, nó đang nằm bên trong hộp nhỏ, nhưng điều khiến cô bất ngờ nhất chính là hai dòng tin tức bắt mắt kia.

【 Sinh vật dị hình: Đằng trùng 】

【 Trạng thái ( suy yếu ): Đang ngụy trang 】

Vì sao lại có sinh vật dị hình ở chỗ này?

Nơi này cũng không phải là nơi giam giữ sinh vật dị hình, không có khả năng sẽ làm sinh vật dị hình nghênh ngang mà xuất hiện khắp nơi như thế này, xem bộ dáng Chu Quỳnh Chi đối với thứ đó, tựa hồ cô cũng không biết nó là sinh vật dị hình.

Phương Chu không khỏi suy nghĩ cẩn thận, trong khoảnh khắc trước khi cửa đóng lại, cô lắc mình đi vào, hệ thống cảm ứng trên cửa đã phân biệt có sinh vật ra vào, ngừng động tác đóng cửa, lại một lần nữa mở ra.

Chu Quỳnh Chi quá mức chuyên chú, không có chú ý tới động tĩnh phía sau, thẳng đến khi có tiếng “Chu tiến sĩ” vang lên, cô mới đột nhiên lấy lại tinh thần, thấy Phương Chu vốn nên rời đi đứng ở phía sau cô, cô sợ tới mức suýt chút nữa đã vứt luôn món đồ trong tay.

Lúc này Phương Chu đã dùng dư quang thấy rõ bộ dáng của thứ này.

Thứ đó nhìn qua rõ ràng chính là một viên hạt giống đã nảy mầm nhìn bình thường đến không thể lại bình thường, hộp được chia làm hai tầng, tầng trên dùng khăn giấy ướt lót, tầng dưới là nước.

Cô nhịn không được phát tán tư duy, cảm thấy ngoạn ý nhi này có chút giống cây thủy sinh trước kia cô từng trồng, cũng chính là mầm của cây tiểu mạch.

“Phương Chu tiểu thư? Sao cô lại……” cô ấy muốn nói lại thôi, giờ thì giấu cũng không phải, không giấu cũng không phải.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play