Ý cười nghiền ngẫm trên mặt Caesar đã rút đi.

Những người khác có lẽ không có phát hiện, hắn thân là siêu việt giả, ngũ cảm nhạy bén, tự nhiên đã nhận ra tuyến mãng phụ trợ trên tay Phương Chu.

Chỉ qua một ngày, vậy mà cô lại có thể phát huy lực lượng của sinh vật dị hình đến tận đây, có thể tiến hành thao tác tinh tế như thế, phải biết rằng đại đa số Kẻ Thôn Phệ vào lúc ban đầu chỉ biết bạo lực mà sử dụng lực lượng dị hình, do đó dẫn tới gia tốc thân thể tan vỡ, đẩy mạnh tốc độ sinh vật dị hình ăn mòn.

Điều này càng làm người cảm thấy kinh ngạc hơn cả chuyện cô bắn trúng bia ngắm.

Đồng dạng, hắn biết một phát cuối cùng cô không có mượn dùng lực lượng của sinh vật dị hình, dựa vào kỹ xảo cùng xúc cảm vài lần trước, đạt tới tiến bộ vượt bậc.

Đây là làm hắn không ngờ tới.

————————

Trong ấn tượng của Caesar, Phương Chu ngu muội ích kỷ, chỉ biết dựa vào em trai mình, sau đó dùng một ít thủ đoạn đối với hắn mà nói là vô cùng vô lý bắt Phương Tuần Giang khăng khăng một mực nghe theo, hiện giờ bất mãn trong nội bộ căn cứ đối với Quan Chỉ Huy đều có một phần công lao của cô.

Từ khi cô cùng sinh vật dị hình dung hợp, dường như cái gì đều thay đổi.

Tiếng vỗ tay vang lên đánh gãy suy nghĩ của hắn, đánh vỡ yên tĩnh cổ quái trong sân huấn luyện.

Là Phương Tuần Giang, hắn đang vỗ tay, mặt vô biểu cảm mà dùng ngữ khí đương nhiên nói: “Không hổ là chị.”

Caesar: “……”

Phục, thật là chịu không nổi.

Phương Chu cũng phục hồi tinh thần lại, vừa rồi quá mức đầu nhập vào ý tưởng thực tiễn, không chú ý tới hoàn cảnh quanh mình.

Cô không có bất luận kiêng dè gì, mà nói thẳng ra: “Sử dụng một ít lực lượng khác.”

Chuyện cô “Trở thành” Kẻ Thôn Phệ ở trung tâm thực nghiệm không phải bí mật gì, chuyện ngày hôm qua nháo đến ồn ào huyên náo, thành viên đội Tiền Phong định là không ai không biết, ở trong mắt bọn họ, có khả năng cô đã là chết người, không bằng trực tiếp ngả bài, càng phương tiện hành động.

“Gì chứ…… Thì ra là dùng lực lượng của dị hình.”

Những người khác ngại Phương Tuần Giang đang ở đây, không dám nói cái gì, chỉ có một vị thiếu niên tóc nâu bên cạnh Caesar cười lạnh một tiếng, dùng âm thanh vừa đủ để Phương Chu có thể nghe thấy không mặn không nhạt mà lẩm bẩm.

Bọn họ khinh thường Kẻ Thôn Phệ.

Bản chức công tác của đội Tiền Phong chính là săn sinh vật dị hình, bọn họ hận sinh vật dị hình thấu xương, đương nhiên sẽ không có ấn tượng tốt với Kẻ Thôn Phệ mượn dùng lực lượng của sinh vật dị hình.

“Phương Chu” + “Kẻ Thôn Phệ”, đối với đội Tiền Phong chẳng khác nào nhân đôi thù hận.

Chuyện này nằm trong dự đoán của Phương Chu, thấy giữa mày Phương Tuần Giang không vui mà nhăn lại, cô đi qua nhéo nhéo bàn tay hắn, cười tủm tỉm nói: “Đi, giúp chị đổi thành bia di động, để chị thử lại.”

Lực chú ý của Phương Tuần Giang lập tức bị dời đi, gật gật đầu ngoan ngoãn đi thay bia ngắm cho cô thử lại.

Nhìn cô nhẹ nhàng mà hóa giải cảm xúc của Phương Tuần Giang, Caesar càng thấy nặng nề trong lòng.

“Cậu tên là gì?” Phương Chu hỏi vị thiếu niên tóc nâu kia.

Thiếu niên sửng sốt một chút liền trả lời: “Thập Quang.”

Lúc này, bia ngắm trong sân bị tự động thu hồi, đổi thành bia ngắm hình người dùng để huấn luyện, loại bia này dần dần di động lên.

Phương Chu nâng tay lên nhắm chuẩn, ngữ điệu cô ôn hòa, thanh âm mềm mại, “Đối với tôi mà nói, bất luận lực lượng đến từ nơi nào, chỉ cần nó có thể được tôi khống chế và lợi dụng, thì nó chính là lực lượng của tôi, chẳng phân biệt đúng sai.”

Cô vừa dứt lời, tiếp theo tiếng súng không ngừng vang lên.

Bất luận vị trí của tấm bia có xảo quyệt bao nhiêu, thì viên đạn của cô đều bắn chính xác vào vị trí trái tim.

Thẳng đến khi bia trong sân đều bị đục lỗ, cô cẩn thận thu hồi súng, lại nhìn về phía Thập Quang nói: “Đúng rồi, tên của cậu rất êm tai.”

Thập Quang: “……”

Thiếu niên tâm cao khí ngạo có một loại cảm giác vô lực như nắm tay đánh vào bông.

Nếm thử xong bia di động, Phương Chu không luyện tiếp nữa.

Cô nhanh chóng kết thúc “Huấn luyện”, trả sân lại cho bọn họ.

Sau đó liền mang theo Phương Tuần Giang rời khỏi đội Tiền Phong dưới ánh mắt suy tư của Caesar.

Trên đường trở về, Phương Chu đối với Phương Tuần Giang nói: “Tuần Giang, sắp tới sửa đổi tần suất đi săn thú của đội Tiền Phong trở về bình thường đi.”

“Nhưng mà…… Chỉ còn thiếu chút nữa thôi, chị.” Phương Tuần Giang không có lập tức đồng ý, trên mặt hắn xuất hiện giãy giụa, “Mấy lần này em sẽ mang đội, sẽ không có tình huống tử vonh nữa.”

Chuyện này không liên quan đến chuyện hắn có dẫn đội săn thú hay không, hoặc có tình huống tử vong hay không, tai hoạ ngầm mai phục trong đội Tiền Phong sẽ không bởi vì loại nguyên nhân này mà biến mất.

Phương Chu nhớ rõ trò chơi tiến vào cốt truyện Caesar phản bội, đúng là do tâm thái hắn quá mức vội vàng, gia tăng gánh nặng cho toàn bộ đội ngũ, mới làm Caesar nhân cơ hội xúi giục toàn bộ đội Tiền Phong phản bội.

Tất cả đội ngũ có vũ lực trong căn cứ A-001, đã nhân lúc Phương Tuần Giang không chú ý cho hắn một đòn trí mạng.

“Không cần vội.” Trung ương bên kia cũng sẽ không thật sự tăng tốc độ nghiên cứu kháng nguyên dành cho nhân loại cũ, bọn họ chỉ biết không ngừng kéo dài thời gian để có thể hoàn toàn ép khô giá trị lợi dụng của Phương Tuần Giang.

“…… Em đã biết.”

Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là sự tồn tại của “Phương Chu” quá kéo chân sau, cô cần thiết bảo đảm trước khi mọi chuyện xảy ra chính mình sẽ không liên lụy Phương Tuần Giang, và phải bảo đảm an toàn của chính mình.

Bất quá hiện tại trong mắt các thành viên đội Tiền Phong cô đã là người sắp chết, rất nhiều người trong đội Tiền Phong sẽ cảm thấy không cần phải mạo hiểm, Caesar muốn có hiệu quả như trong trò chơi sẽ khó hơn nhiều.

Sau khi diệt trừ hai nhân tố này, thì mọi chuyện cũng không khó giải quyết cho lắm.

Suy nghĩ tới đây, Phương Chu luôn cảm thấy dường như có thứ gì đó đã bị cô xem nhẹ, suy nghĩ hồi lâu cũng tìm không thấy đáp án, đành tạm thời không suy nghĩ tiếp nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play