Tuy bọn họ có thất trách phần nào, xong việc hẳn là Phương Tuần Giang cũng sẽ làm ra trừng phạt tương ứng, nhưng khuyết điểm của bọn họ cũng không nằm ở chuyện “Làm cô biến thành Kẻ Thôn Phệ”, mà là tại cô muốn tiếp cận số 256 bỏ trốn, với lại cô cũng cũng không có trở thành “Kẻ Thôn Phệ” thật.
Phương Chu đối với bọn họ cười cười, ra dấu bảo bọn họ im lặng, để cô giải quyết chuyện này.
“Trương chủ nhiệm, bên này kiểm tra kết thúc rồi chưa? Nếu không có chuyện gì tôi cùng Tuần Giang về trước nhé.”
Trương Thiến Khiết sửng sốt một hồi mới trả lời: “Đã kết thúc.”
Chờ sau khi Phương Chu cùng Phương Tuần Giang rời đi, trong nhà đang yên tĩnh, lúc này mới sinh động lên.
Chu Quỳnh Chi có chút chần chờ nói: “Phương Chu tiểu thư hơi khác với những gì tôi nghĩ.”
“Cô ấy cũng khác hoàn toàn với tưởng tượng của tôi.” Eliot nói, “Trước đó tôi cũng chưa gặp được cô ấy vài lần, còn tưởng rằng cô ấy giống y như ‘ công chúa đậu Hà Lan’.”
“Eliot…… tôi chỉ không phải phương diện này, nói nữa, cô ấy còn yếu ớt hơn công chúa đậu Hà Lan công chúa gấp mấy trăm lần, cậu đối với tư liệu về nhân loại cũ hiểu biết quá ít.”
“Đều thời đại nào rồi, nhân loại cũ đã sớm bị đào thải, học tập tri thức có liên quan lại nhiều cũng vô dụng.”
Eliot đối với chuyện nghiên cứu sinh vật dị hình rất có hứng thú, là nghiên cứu viên mới được tuyển dụng, trước mắt đối với tình huống trong căn cứ cũng không hiểu nhiều lắm.
“Lời này tốt nhất cậu đừng làm quan chỉ huy nghe thấy, bằng không hắn sẽ cho đầu cậu một lỗ đấy.”
Trương Thiến Khiết hồi tưởng một chút biểu hiện của Phương Chu, nói: “Cô ấy quá bình tĩnh.”
Chu Quỳnh Chi lập tức phụ họa: “Đúng đúng, ý của tôi chính là ý này.”
Nếu là cô, dưới tình huống không tự nguyện trở thành Kẻ Thôn Phệ chỉ có con đường chết, muốn sống chung với quái vật trong một cơ thể, cô khẳng định không có cách nào bình tĩnh được như cô ấy.
Bọn họ biết sự tồn tại của Phương Chu, nhưng thật ra vẫn chưa từng tiếp xúc qua Phương Chu, ấn tượng mọi người đối với cô đều xuất phát từ lời đồn.
“Tố chất tâm lý của cô ấy tốt thật đấy a.” Chu Quỳnh Chi cảm khái nói.
“Nói như thế nào đâu, nếu đều là nhân loại cũ, cảm giác bức bách tùy thời tử vong bức bách đối với Phương Chu tiểu thư mà nói hẳn là đã quen đi.” Eliot nói.
Nghe hắn nói như vậy, Chu Quỳnh Chi tức khắc bừng tỉnh.
……
Bên này Phương Chu còn không biết bên phòng thí nghiệm đã tìm lý do hợp lý cho kỹ thuật diễn vụng về của cô.
Phương Tuần Giang đã nhận ra có chuyện không thích hợp, khi cô dẫn hắn rời đi hắn liền hỏi ngay: “Chị, có phải chị có chuyện gì gạt em hay không.”
Cô không nói gì nhiều, chỉ là nâng tay lên, thao tác tuyến mãng toát ra từ tay cô, tạo thành hình roi múa may một chút liền thu trở về.
“…… Đây là cái gì?” Giọng Phương Tuần Giang có chút gian nan.
“Chị đã dung hợp với sinh vật dị hình trên người Kẻ Thôn Phệ bỏ trốn kia.”
Phương Tuần Giang cảm giác đầu mình như bị ai đó gõ một chùy thật mạnh.
Kẻ Thôn Phệ? Điều này có nghĩa là những nỗ lực trước giờ của hắn đều đã đổ sông đổ biển hết rồi, cho dù thoát khỏi thân thể của nhân loại cũ, Phương Chu cũng chỉ có con đường chết.
Trầm mặc hồi lâu, hắn nói: “Không có việc gì, em sẽ tìm ra biện pháp cứu chị mà.”
Lời an ủi vẫn giống như khi cô vừa tới thế giới này, đây là thói quen mỗi khi hắn biết bệnh tình của cô trở nặng.
Điều này làm Phương Chu có chút không đành lòng, cô không chuẩn bị đem tình huống chân thật báo cho cùng Phương Tuần Giang, rốt cuộc cô còn không nghĩ ra mình nên lấy cớ gì để giải thích năng lực mới này.
Huống chi, rốt cuộc cô không phải “Phương Chu” chân chính, thời gian ở chung cùng Phương Tuần Giang chưa vượt qua nửa ngày, hiểu biết đối với hắn chỉ đến từ trò chơi.
Nếu hắn biết chính mình không phải là chị hắn còn sẽ đối xử với cô giống như bây giờ sao?
Phương Chu cẩn thận hồi ức cốt truyện trong trò chơi một chút, đoạn có ấn tượng sâu nhất, cũng là cốt truyện tranh luận lớn nhất của hai chị em, chính là khi các thành viên của đội Tiền Phong lại một lần nữa xảy ra thương vong thảm trọng, Caesar tìm được Phương Tuần Giang đang đưa Phương Chu từ nhạc viên trở về, yêu cầu hắn hạ thấp số lần ra ngoài “Săn thú”.
Lúc ấy “Phương Chu” ôm mặt Phương Tuần Giang nói một câu: “Tuần Giang, chúng ta là người thân, em sẽ không từ bỏ chị đúng không?”
“Em đương nhiên sẽ không, em sẽ nghĩ cách cứu chị……”
Còn không có bắt đầu giao thiệp, yêu cầu của Caesar đã bị bác bỏ.
Theo cái nhìn của Phương Chu, hắn đối người chị này có một loại cảm giác mù quáng, luôn nghe lời chị mình, càng miễn bàn trong mắt người ngoài, rất nhiều hành vi của Phương Tuần Giang đều là rất vô lý, giống như một người máy được thiết lập trình tự, đây là “Giả thiết” của nhân vật chính Phương Tuần Giang.
Cô còn nhớ rõ phút cuối cùng khi tất cả mọi người vì cái chết của Phương Chu mà hoan hô, chỉ có Phương Tuần Giang vì cô rơi lệ.
Vì thế cô suy nghĩ một hồi mới nói: “Tuần Giang, em có tin tưởng chị không?”
“Đương nhiên.” Hắn không cần nghĩ ngợi đã nói.
“Chị không có cùng sinh vật dị hình thành lập điều kiện trao đổi cơ thể, hơn nữa chị cũng không nghe thấy tiếng chúng nó nỉ non, em không cần lo lắng chị sẽ giống Kẻ Thôn Phệ bị chúng nó tiêu hóa.” cô ba phải nói đại.
“Thật sự?”
Giống như cô dự đoán, Phương Tuần Giang không hề hoài nghi những lời mà vô căn cứ mà cô nói, câu hỏi này lại chứng thực suy nghĩ của cô.
Phương Chu không nói gì, mà là lấy ra dao phẫu thuật đã rửa sạch sạch sẽ, đang chuẩn bị rạch một đường lên đầu ngón tay mình, bị Phương Tuần Giang ngăn cản, giọng hắn hơi mang vẻ tức giận.
“Chị!”
Phương Chu nhìn hắn một cái, hắn đành ủy khuất mà thu hồi động tác.
Cô mới tiếp tục động tác vừa rồi, ngón tay bị vẽ ra một cái miệng nhỏ, máu đã gấp không chờ nổi mà từ giữa trào ra, sau đó bị cô thao tác tuyến mãng chữa trị nơi bị thương hoàn hảo như không hề bị thương.
Qua mấy ngày lại đi tìm Lộ Phi Lam một chuyến.
Phương Chu nghĩ thầm, đối với thanh niên nhếch lên ngón tay hoàn hảo không hề bị thương, cười tủm tỉm mà khoe ra.
“Cũng có chỗ tốt nhất định, không phải sao?”
Phương Tuần Giang không nói gì, mà là cẩn thận kiểm tra tay cô có thật sự khôi phục nguyên dạng hay không.
Xác định không có chảy máu không ngừng giống như trước, miệng vết thương hoàn hảo như không hề bị thương chỉ trong nháy mắt, hắn thở dài nhẹ nhõm, nhưng vẫn có chút bất mãn như cũ: “Loại chuyện này chị nói với em một tiếng là được rồi, hà tất tự làm mình bị thương.”
Phương Chu đem dao phẫu thuật bao lại, ngước mắt nhìn hắn.
“Chỉ dùng lời nói không có trực quan như vậy, em vẫn sẽ lo lắng chị sẽ vì loại vấn đề nhỏ này mà tử vonɠ, chỉ có tận mắt nhìn thấy, nhận tri này mới có thể biến mất khỏi đầu em.”