Thời điểm Hoa Dương cáo trạng, Tương Vương cũng không nhàn rỗi, vào ngày Ngô Nhuận dẫn theo nhóm tù nhân rời khỏi Lăng Châu, Tương Vương lập tức mời tới hai vị mưu sĩ*, hai vị mưu sĩ kia nghiền ngẫm từng chữ một, nói có sách mách có chứng, chỉ dẫn ông ta viết xuống một bức thư chân thành tạ tội.
Mưu sĩ*: Người bề tôi chuyên bày mưu hiến kế cho vua chúa thời phong kiến. Đây là vì vô tình đùa giỡn Hoa Dương mà tạ tội.
Khi dân chúng kéo đến Ninh Viện cáo trạng ông ta, thấy Hoa Dương gửi thư bằng sáu trăm dặm khẩn cấp, Tương Vương vội vàng gọi mưu sĩ tới, viết phong thư thứ hai bào chữa cho mình. Ông ta cũng không ngu ngốc, thừa nhận một ít “tội danh nhỏ’, ví dụ như với tư cách là tá điền trong lúc vô ý chiếm dụng đồng ruộng của dân thường, rồi chối bỏ hết những tội danh lớn nhất là cưỡng đoạt dân nữ, giết hại dân thường.
Hai phong thư này của ông ta chỉ tới trễ hơn hai phong thư của Hoa Dương nửa ngày.
Cảnh Thuận Đế đương nhiên không có khả năng sẽ buông tha cho Tương Vương.
Dòng họ Chư Phiên vương vốn là những mọt nằm rải rác khắp các triều đại, chiếm 10% diện tích ruộng đất của cả nước, số này vẫn trong danh sách đăng ký, có điều chỉ có bản thân họ mới biết rõ ràng đã chiếm bao nhiêu đất của dân.
Đất của Phiên vương không cần nộp thuế, đồng thời mỗi năm bọn họ còn nhận được một lượng lớn lương thực từ triều đình, tiền thuế mà triều đình thu từ bách tính để nuôi người nhà Phiên vương đều không nuôi nổi nữa!

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play