Hoa Dương chợt nhớ lại ngày nàng rơi xuống nước, Trần Kính Tông có nói bên tai nàng một câu.
Hắn nói: “Nếu nàng thật lòng thương ta thì sẽ không nhảy xuống hồ băng giữa trời đông.”
Thật ra khi đó Hoa Dương tưởng hắn trách nàng lỗ mãng, giờ nghĩ lại, có lẽ hắn đã nhìn thấu nàng từ khi ấy.
Kế hoạch của nàng thoạt nhìn thì vô cùng trót lọt, thật ra vẫn có sơ hở. Giống như lời Trần Kính Tông nói, nàng không phải kẻ mạo hiểm vì ham chơi.
Lần duy nhất nàng muốn chơi, chính là hồi còn ở Lăng Châu, Trần Kính Tông đưa đám nhỏ ra chỗ dòng suối sau nhà nghịch nước, khi ấy Hoa Dương cũng đi, nhưng đó là vì suối không nguy hiểm, không giống với hồ băng.
Trước mặt phụ hoàng và mẫu hậu, sơ hở này không quá rõ ràng, bởi vì hai người vẫn coi nàng như đứa trẻ, thỉnh thoảng nàng muốn chơi cũng là chuyện bình thường.
Trần Kính Tông lại là người bên gối, là Phò mã ngủ chung cùng nàng mấy trăm đêm. Nếu tính ra, phụ hoàng và mẫu hậu lúc nào cũng bận rộn, còn không ở bên cạnh nàng lâu thế.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play