Hoa Dương cẩn thận nằm trong cung giả bệnh.
Lúc đầu nàng không cần giả vờ, tình trạng ngạt mũi, ho khan phải kéo dài bảy, tám ngày mới khá lên được, lại thêm phần “bóng đè” lúc nửa đêm, không ai nghi ngờ là nàng đang giả bệnh.
Đến khi bệnh cảm tốt hơn, để làm bộ mình vẫn bị “bóng đè”, Hoa Dương vừa cố tình ăn ít cơm, vừa cổ tình dậy ngắt quãng lúc ban đêm, mỗi lần tỉnh dậy nàng sẽ thức khoảng hơn một canh giờ.
Ăn không ngon, ngủ không yên, Hoa Dương tiều tụy đi trông thấy, giống như vầng trăng tròn đêm Nguyên Tiêu dần dần gầy thành trăng lưỡi liềm.
Nhìn nữ nhi yêu quý vốn có da có thịt nay lại “thiếu cân thiếu lạng”, Cảnh Thuận Đế vô cùng lo lắng.
Vốn dĩ đến cuối năm ngoái, quốc khố vẫn còn dư năm mươi vạn lượng. Hai năm nay ông chưa tuyển tú, Cảnh Thuận Đế dự định tổ chức một phen, chỉ đợi ngày lên triều năm sau là tuyên bố. Có ngờ đâu, nữ nhi yêu quý rơi xuống nước bị cảm, Cảnh Thuận Đế chẳng còn tâm trạng tuyển tú. Mỹ nhân tìm lúc nào cũng được, con gái cưng chỉ có một mình Hoa Dương thôi.
Cảnh Thuận Đế không tuyển tú nữa, ông bắt đầu tìm danh y khắp Kinh Thành, ai bảo tại đám phế vật ở Thái Y Viện kia chữa mãi không khỏi!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT