Tiêu Hoài Cẩn nheo mắt lại. Hắn đã chặn được hoạn quan ta phái đi báo tin, nhưng La Nhị và ta còn có cách liên lạc khác. Mấy năm nay, người thực sự hiểu ta chỉ có La Nhị. Chính hắn mới là người có thể không chút do dự đứng về phía ta.
Khoảnh khắc ấy, ta sâu sắc nhận ra rằng giữa ta và Tiêu Hoài Cẩn, dù có duyên nhưng không có phận. Đêm qua còn quấn quýt trong trướng, đến hôm nay đã phân ra hai bờ chiến tuyến.
Tất cả chỉ là hư tình giả ý, chẳng qua là ham mê hoan lạc nhất thời mà thôi. Giữa lúc gươm đao kề cận, ta không nhịn được bật cười, lập tức thu hút mọi ánh nhìn.
Ta nhìn Tiêu Hoài Cẩn, thở dài một hơi, nụ cười trên mặt từng chút một thu lại, lạnh lùng nói:
"Ai gia đã nói từ trước, Tướng quân trông giống hệt vị con rể đoản mệnh kia, không ngờ lại đúng thật. Thuần Vương, sao ngươi không sớm tỏ rõ thân phận, để ai gia có thể chuẩn bị chu đáo mà nghênh đón Vương gia hồi kinh?"
Tiêu Hoài Cẩn cũng cười lạnh: "Không biết Thái hậu nương nương định nghênh đón bằng gì? Bằng rượu độc? Bằng dải lụa trắng? Hay bằng những cây kim châm?"
Ta nở ra nụ cười nhưng không lan tới đáy mắt: "Vương gia nói đùa rồi, ai gia đương nhiên phải dùng gương mặt tươi cười mà chào đón, lấy tôn vinh tột bậc mà nghênh. Thuần Vương, ngươi là sinh phụ của đương kim thiên tử, nhưng Hoàng thượng dù sao cũng đăng cơ với thân phận đích tử của Tiên đế, vì thế, ai gia chỉ có thể phong ngươi làm Hoàng phụ Nhiếp chính vương, ngươi có vừa lòng không?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT