Hứa phụ vén đệm giường lên rồi đi ra:

"Ngươi nói cái gì vậy, đó được gọi là có dáng vẻ đàn ông, ngươi thì biết cái gì? Lục Hoài Cẩn khẳng định so với hắn tráng kiện hơn, càng có sức lực hơn, như vậy còn không sợ sao?"

Hứa Như Hoa cũng đến gần:

"Đúng vậy, cha nói đúng, ngươi ở cùng với Lục Hoài Cẩn, đến đó chính là làm mẹ kế, không tốt bằng Lý Cường."

Hứa Niên Niên trước tiên nói với Hứa phụ một câu:

"Không sợ, bọn họ làm lính là người đáng yêu nhất, làm sao có thể đánh ta, ở nhà nói thì được, nhưng đừng ra ngoài nói những lời này, nói không chừng liền bị bắt lại."

Rồi quay đầu nói với Hứa Như Hoa:

"Không muốn để ta cùng Lục Hoài Cẩn thân cận, ta lại càng muốn đi thân cận, tức chết ngươi."

Nói xong, ánh mắt lại dừng lại vài giây trên mặt Hứa Như Hoa, hai má sưng đỏ có thể thấy rõ. Nàng ngược lại là có ý tứ, tính ra nàng trọng sinh trở về cũng không lâu, Hứa Như Hoa bây giờ lúc ra cửa, đều che kín mít, so với trước kia ngược lại kín đáo hơn một chút.

Hứa Như Hoa che mặt mình, ánh mắt này làm nàng cảm thấy rất mạo phạm, có chút hoảng hốt:

"Ngươi nhìn cái gì?"

Hứa Như Hoa còn không quên thiết lập tính cách mình chịu khi dễ người khác, nếu không phải cha nàng ở đây, tay nàng đã sớm muốn giơ lên đánh một trận.

Hứa Niên Niên cười cười:

"Không có gì, ta chỉ là hâm mộ không biết ai đặt cho tỷ tỷ cái tên này, Như Hoa à, đặt thật dễ nghe."

Hứa Như Hoa sắc mặt càng xanh mét, nàng trọng sinh trở về, tự nhiên nghe ra đối phương đang "Âm Dương" nói móc mình:

"Không cần ngươi quan tâm."

Nàng vốn tính sau khi tốt nghiệp trung học sẽ đổi tên thành "Như Họa", như vậy khi vào đơn vị mới liền có thể dùng tên mới.

Hứa Niên Niên ánh mắt lại dời đến người Hứa phụ:

"Cha, người nhớ thương lượng thời gian địa điểm thân cận với nhà bên kia, nhà hắn chắc cũng ở Kinh Đô chúng ta?"

Hứa phụ gật gật đầu, hắn còn muốn làm thế nào để ổn định con gái, bắt nàng gả cho Lý Cường.

Không phải hắn khoác lác, gương mặt con gái hắn, thật sự rất giống mẹ ruột nàng.

Lý Cường vừa ý ngược lại cũng là bình thường.

Đợi Hứa phụ gật đầu, Hứa Niên Niên liền rời đi.

Hứa phụ bị việc này làm cho rối loạn, ngủ không ngon, trực tiếp mặc quần áo đi làm.

Hứa Như Hoa siết chặt nắm tay, việc nàng lo lắng rốt cuộc đã xảy ra.

Hứa Niên Niên vừa về đến phòng mình liền ý thức được một điểm quan trọng, nàng còn không biết mình lớn lên trông thế nào, vội vàng lấy chiếc gương nhỏ quý giá của nguyên chủ ra soi.

Nàng định thần nhìn người trong gương, giống bản thân đời trước đến bảy, tám phần, chỉ là không trắng nõn như đời trước, nhưng đôi mắt này thật đẹp.

Một đôi mắt to ướt át như quả nho đen, đuôi mắt khẽ nhếch lên, đại khái nhìn con heo nào cũng có thể bị hấp dẫn.

Tóc đen nhánh óng ả, đáng tiếc vì thiếu dinh dưỡng nên không vào nếp, cổ thon dài như cổ thiên nga, không có một nếp nhăn nào.

Nàng mặc bên trong áo lót rộng, bộ ngực nhô lên thật cao, không cần cởi đồ cũng biết rất đẹp.

Vòng eo nhỏ nhắn, thoạt nhìn như véo một cái là có thể đứt.

Nàng đem tóc trói lên, dung mạo này ở niên đại này tính là tuyệt sắc, cũng dễ bị thiệt thòi.

Bây giờ có thể hiểu, vì sao trước kia trong đại viện có rất nhiều nam thanh niên chưa kết hôn vụng trộm nhìn nàng, trải qua một phen mẹ kế thao túng, Hứa Như Hoa nhận được sự tán thành ngược lại càng nhiều.

Bởi vì tướng mạo này chính là tướng mạo hồ ly tử trong truyền thuyết, đàn ông thích, mẹ chồng lại không thích, hơn nữa thanh danh càng tăng, lại không người dám đến cầu hôn.

Bất quá, vậy thì thế nào? Nàng chính là thích tướng mạo của mình.

Nghĩ đến chính mình là người đầu tiên dẫm phải mấy thứ bẩn thỉu, bị trượt chân xuyên qua, nàng không khỏi tự hỏi, có hay không chuẩn bị cho mình chút bàn tay vàng.

Không gian, linh tuyền, đều được, nàng không kén chọn.

Nghĩ như vậy, trong lòng cũng lẩm nhẩm một lần, ngay sau đó, nàng liền tiến vào một không gian hoàn toàn mới.

Nàng che trái tim mình, sợ chịu không nổi, lại xuyên qua.

Tim đập thịch thịch, tay run rẩy.

Nàng nhìn trước mắt từng khối từng khối đất đen phì nhiêu mà mừng rỡ, đây chính là đất đai có thể trồng trọt trong truyền thuyết, màu đen đến mức sắp chảy mỡ.

Không nhịn được liền tiến lên nắm một nắm, đất không có mùi đặc thù, không thối cũng không thơm, chính là mùi bùn đất thuần túy.

Nắm lại cảm thấy rất mềm mại, như đã được khai khẩn.

Xa xa còn có một con suối nhỏ, nàng đi qua, nước sông trong vắt thấy đáy, bên trong không có cá.

Bên cạnh còn có một chỗ nước suối, nhưng miệng suối này không giống giếng nước bình thường, xung quanh là một khối ngọc bích lục bảo, tỏa ra ánh sáng cổ điển.

Vừa nhìn độ tinh khiết liền biết rất cao, rất đắt, nàng nhịn xúc động muốn gặm một miếng, ánh mắt chuyển hướng dòng linh tuyền được ngọc bích bảo vệ. Từ trong khe suối chảy ra, linh tuyền tập trung ở một cái chén ngọc.

Theo bản năng, nàng đưa tay cầm lấy chén ngọc, nhìn linh tuyền trong vắt thấy đáy, nàng cũng không dám uống bừa.

Hơn nữa nàng phát hiện khi cầm chén ngọc lên, linh tuyền liền ngừng chảy.

Trong lòng nói thầm muốn ra khỏi không gian, trong tay nàng cầm chén ngọc cứ như vậy ra khỏi không gian.

Hứa Niên Niên ra khỏi không gian, lại trở về vị trí lúc vào không gian.

Nàng cầm linh tuyền trong tay, cũng không tiện trực tiếp tìm người thử.

Tìm một vòng, phát hiện trong nhà này, trừ người ra, chỉ có một sinh vật sống khác — gà.

Con gà này là Tú Hồng mua để ăn mừng sinh nhật nhi tử của nàng vào ngày mai.

Đầu năm nay, dù ở nhà Chủ Nhiệm, quanh năm cũng chỉ có thể ăn gà vài lần.

Gà bị nhốt trong lồng sắt, thở thoi thóp, rõ ràng chỉ còn lại một hơi tàn.

Nàng cẩn thận đổ nửa chén linh tuyền vào máng ăn cho gà, con gà không hề động đậy.

Nàng vừa lo tay mình bị mổ, vừa cầm máng ăn đến gần nó.

Đầu gà chậm rãi quay về phía máng ăn, giống như có chút sinh lực, bắt đầu ăn.

Ban đầu còn ăn từng chút một, về sau càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh.

Ăn hết sạch cả chén thức ăn.

Ăn xong còn không chớp mắt nhìn Hứa Niên Niên, lúc này nó đã rất hoạt bát trong lồng sắt.

Hứa Niên Niên ngây người, đây là ý chưa no sao?

Nàng lại lấy ít rau xanh nát ném vào, rưới lên chút linh tuyền, không lâu sau, lại ăn hết.

Có lẽ vì báo ân, con gà này vậy mà nằm xuống tại chỗ, không lâu sau liền đẻ ra một quả trứng.

Chưa hết, nó đứng dậy, xê dịch vị trí, lại đẻ một quả trứng nữa.

Liên tục đẻ, vậy mà sinh ra ba quả trứng, đây là loại linh tuyền gì, chẳng những làm một con gà thoi thóp toả sáng, còn đẻ trứng.

Đáng tiếc, con gà mái này đẻ xong quả trứng cuối cùng, như là tranh công, bắt đầu kêu "cục ta cục tác".

Hứa Niên Niên vội vàng đưa tay vào lồng gà, lấy ra hai quả trứng bỏ vào không gian.

Quả nhiên, ngay sau đó, Hứa Tú Hồng xuất hiện tại cửa:

"Con gà này sao đột nhiên kêu lên?"

Trước kia bà không sợ, dù sao Hứa Niên Niên chẳng qua là một người có vẻ ngoài xinh đẹp, bên trong toàn rơm rạ, nhưng hôm nay Hứa Niên Niên lại làm bà khiếp sợ.

Sợ con gà này bị tổn thương, bà còn ngồi xổm xuống, cẩn thận kiểm tra một phen.

Kết quả phát hiện con gà vốn sắp chết, giờ lại tỉnh táo, còn đẻ một quả trứng.

Rõ ràng người bán gà ở chợ đen nói nó không đẻ được trứng nên mới bán, đây là nhặt được món hời?

Nhất thời kích động, thấy Hứa Niên Niên nhìn mình chằm chằm, bà buột miệng:

"Ngươi có muốn ăn không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play