Trong lòng nàng đột nhiên dâng lên một cỗ đồng cảm, tình huống của hai người bọn họ cũng rất tương tự.
Nàng lấy từ trong túi ra một quả táo đỏ lớn đưa cho nữ sinh có biểu tình có chút nhát gan, thắt hai bím tóc:
"Môi ngươi đều nứt nẻ cả rồi, bổ sung chút nước đi."
Vương Chiêu Đệ vội vàng khoát tay, trong nhà ngay cả trái cây bình thường đều là cho đệ đệ ăn, quả táo này vừa nhìn liền biết rất đắt, nàng sao có thể ăn đây.
Nhìn đối phương có vẻ tương đối mạnh mẽ, sợ động tác cự tuyệt của mình sẽ làm tổn thương đến đối phương.
Mùi hương của táo cứ vây quanh chóp mũi mình, thật sự không có cách nào cự tuyệt, khoang miệng nàng bắt đầu tiết ra nước bọt, cẩn thận nuốt một ngụm, sợ người khác phát hiện nàng thèm ăn như vậy.
Hứa Niên Niên trực tiếp nhét táo vào trong lòng nàng:
"Ăn đi, đừng khách khí, lát nữa ta buồn ngủ, vẫn phải phiền ngươi chú ý giúp ta trông hành lý một chút."
Hứa Niên Niên tự nhiên là hiểu được tâm tình của nàng, đời trước vì nuôi sống chính mình, nàng làm qua đủ loại công việc bán thời gian.
Vương Chiêu Đệ rốt cuộc không chịu nổi dụ hoặc, nhận lấy:
"Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ giúp ngươi trông coi cẩn thận."
Hứa Niên Niên gật gật đầu, liền lần nữa tựa vào cửa sổ tính toán tiếp tục ngủ.
Dưới cái nhìn của nàng, quả táo này rất sạch sẽ, nàng cẩn thận cắn một miếng, đây là lần đầu tiên nàng được ăn quả táo thơm ngọt như vậy, phải biết ở nhà, ngay cả đường đỏ cũng chỉ mới được ăn một lần.
Lúc ăn táo, tầm mắt của nàng cũng không rời khỏi hành lý của Hứa Niên Niên.
Hai người đối diện nhìn Vương Chiêu Đệ, thật sự không hiểu vì sao cho nàng mà không cho mình.
Sáng sớm hôm sau tỉnh lại, Hứa Niên Niên nhìn thấy hai mắt Vương Chiêu Đệ đỏ bừng giống như con thỏ nhỏ, đêm qua nàng bận rộn trong không gian cả buổi, vừa buồn ngủ đã ngủ thiếp đi.
Không nghĩ đến một câu của mình, đối phương thật sự thức cả đêm không ngủ, nàng có chút áy náy, lại lấy ra một hộp bánh quy đưa cho nàng:
"Ngại quá, vất vả cho ngươi rồi."
Vương Chiêu Đệ kiên quyết xua tay:
"Sao có thể được, ngày hôm qua ta đã ăn của ngươi một quả táo lớn rồi."
Hứa Niên Niên nhìn đồng hồ, cũng sắp đến giờ đổi toa xe của mình.
"Không sao, ta làm lỡ của ngươi cả đêm, coi như là tạ lễ, ta phải đi toa giường cứng."
Nói xong liền đứng dậy, xách hành lý của mình lên, đi ra ngoài.
Hai người đối diện liếc nhau, trông coi hành lý cả đêm liền có thể có được một quả táo lớn và một gói bánh quy, bọn họ cũng muốn a.
Vương Chiêu Đệ một tay cầm hành lý của mình, vác trên lưng một cái túi, tay còn lại đoạt lấy túi đồ của Hứa Niên Niên:
"Để ta."
Nói xong, nàng giống như một dũng sĩ, đi trước mở đường cho nàng, toa giường nằm đều ở phía sau của đoàn tàu, cho dù không biết nàng ở toa nào cũng biết đi về hướng nào.
Không thể không nói, có Vương Chiêu Đệ mở đường, đi thông thuận hơn nhiều.
Hứa Niên Niên cũng báo số toa của mình, đi vài phút đã đến, có thể là Lục Hoài Cẩn đã tốn nhiều công sức, chỗ của Hứa Niên Niên là giường tầng dưới, không cần phải lên xuống thang.
Đợi người thu xếp ổn thỏa, Vương Chiêu Đệ rất nhanh nhẹn trở về chỗ ngồi của mình.
Lần này Hứa Niên Niên không nhét đồ cho nàng, đồ vật đối với nàng không có gì đáng kể, tùy tiện liền có thể lấy ra, chỉ là sợ đối với người khác mà nói, sẽ là gánh nặng trong lòng.
Vừa mới ngồi xuống, liền bị người khác Âm Dương một câu:
"Có người thật là giỏi nịnh hót, nịnh một cái liền có đồ ăn ngon."
Nàng thật sự tức chết rồi, rõ ràng mình và Hứa Niên Niên có mối quan hệ gần hơn, dựa vào cái gì mà không cho mình táo và bánh quy.
Vương Chiêu Đệ tức giận đến đỏ bừng mặt, thế nhưng cũng không nói ra lời nào, nàng ở nhà đều đã quen bị khinh bỉ.
Chỉ có thể quay đầu sang một bên, lấy từ trong túi ra một cái bánh bích quy, ngay trước mặt Thẩm Đình Đình, cắn kêu răng rắc.
Bánh quy thật sự rất ngon, đặc biệt là loại bánh quy giàu canxi này, bên trong còn xen lẫn một ít sữa, ăn vào có mùi sữa thơm, nàng chưa từng ăn qua loại bánh quy nào ngon như vậy.
Vậy mà ăn đến mức có chút muốn khóc, mũi đều cay xè, nàng ngửa đầu, cố gắng không cho nước mắt chảy xuống.
Thẩm Đình Đình nghe mùi bánh quy thơm nức trong không khí, nhìn vẻ cao ngạo của Vương Chiêu Đệ, lại nhìn bánh bao đã hơi thiu không ăn hết từ hôm qua trong tay mình, lập tức không nuốt nổi nữa.
Tống Tiền Tiến nhìn bánh quy trong tay Vương Chiêu Đệ, cảm thấy thật là ngon, đều tại mình đề nghị tự giới thiệu, nếu như mình không đề nghị.
Vương Chiêu Đệ khẳng định sẽ không lấy được túi bánh quy này, trong túi bánh quy này, còn có một phần công lao của mình.
Hắn nuốt một ngụm nước bọt, bất quá hắn là một nam sinh, để nàng vì chút đồ ăn thức uống mà ham muốn đi cầu nữ sinh, hắn vẫn là không làm được.
Cuối cùng vẫn là dời ánh mắt đi.
Lục Hoài Cẩn buổi tối cùng bố mẹ Lục đi đến nhà ông bà Lục, trong tay còn mang theo sáu quả táo, còn có những vật khác.
Vừa vào cửa, ông Lục nhìn thấy bọn họ trở về liền nổi giận:
"Ta làm sao lại nghe nói, Hoài Cẩn cùng tiểu cô nương kia đính hôn, sao không nói với ta một tiếng, ta còn là thông qua người khác mới biết!"
Bố Lục liền vội vàng tiến lên, "Đây không phải là tiểu cô nương còn bị phái đi xuống làm thanh niên trí thức sao, thời gian gấp gáp nhiệm vụ lại nặng, nên không có tới, đợi lần sau bọn họ trở về, khẳng định sẽ đến thăm ngài trước tiên."
Sắc mặt ông Lục hơi hòa hoãn lại, mẹ Lục thấy thế đi lên phía trước, "Đây là Niên Niên cô nương kia mua cho ngài, hương vị rất ngon."
Ông Lục lại trợn tròn cặp mắt, "Mua cho ta, các ngươi đều ăn rồi?"
Mẹ Lục cười ngượng ngùng một chút, "Chúng ta chỉ ăn một chút, thật sự trông rất ngon."
Bà Lục cũng tiến đến vỗ ông Lục một cái, "Tuổi đã cao, còn tranh hai quả táo với vãn bối, ông được lắm đấy."
Lại cầm táo trong túi to lên nhìn một chút, thoạt nhìn không tệ.
Bà thuận tay cầm ba quả đi vào phòng bếp rửa sạch cắt thành miếng, chia làm hai đĩa bưng ra.
Lúc đi ra vừa vặn gặp ông Lục đang nói chuyện với Lục Hoài Cẩn:
"Gia gia tìm cho con tức phụ thế nào?"
Năm đó mẹ nàng chính là tài nữ nổi tiếng trong vùng này, ai biết sau này lại muốn gả cho Hứa Ái Quốc, nhắc tới liền tức giận, một đóa hoa nhài cắm bãi cứt trâu.
Trong đầu Lục Hoài Cẩn hiện lên hình ảnh Hứa Niên Niên da dẻ mịn màng, thẹn thùng rũ mắt, tâm thần khẽ động, ngoài mặt không lộ vẻ gì, "Đều nghe theo gia gia, đã báo cáo cho quân khu rồi."
Ông Lục liên tục vỗ tay hắn, "Tốt, tốt, đối xử tốt với người ta."
Như vậy cũng coi như xứng đáng với người bạn cũ của hắn.
Nhìn thấy táo được bưng lên, dùng nĩa nhỏ xiên mấy miếng nhét vào miệng, bà Lục này mọi thứ đều tốt, chỉ là thường xuyên tiết kiệm.
May mà chỉ tiết kiệm ở nhà, nếu mà ở bên ngoài tiết kiệm, sẽ bị phê bình là chủ nghĩa tư bản mất.
Vừa nếm thử liền bị hương vị của quả táo này làm kinh ngạc, chưa từng nếm qua loại táo nào ngọt ngào ngon miệng đến vậy, vừa giòn vừa thơm, hương vị thật là không tồi:
"Niên Niên đứa bé kia mua táo này ở đâu vậy."